Chương 17

Thứ hai, có người đã thêm mắm dặm muối về gia thế của cô, khiến cho tin đồn lan rộng trong trường, phần lớn mọi người đều thấy xui xẻo rồi không dám đến gần.

Tất nhiên, Vương Thần là một ngoại lệ.

Học phí cấp ba của Vương Thần là do cô ấy tự đi làm thêm để kiếm tiền. Bố mẹ nuôi của cô ấy ban đầu muốn dùng số tiền đó để mua một chiếc laptop cho con trai của họ, nhưng khi biết Vương Thần đã lén nộp học phí, họ tức giận đến mức đã gây rối tại trường.

Ngày khai giảng, Vương Thần bị bố nuôi cầm dây nịt đuổi từ tòa nhà dạy học xuống sân trường.

Người ta nói rằng chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, nhưng người đàn ông không có quan hệ máu mủ với cô ấy cố tình làm cô ấy xấu hổ trước mặt tất cả các bạn cùng lớp.

Vương Thần bị ông ta chửi rủa bằng những lời lẽ xúc phạm nhất, nhưng cô ấy không nói một lời, dưới lớp áo mỏng manh là những vết bầm tím chồng chéo nhau.

Cô chỉ cố gắng dùng cánh tay che mặt, tránh khỏi những ánh nhìn nóng bỏng kia.

Hôm đó là Vương Mã Lan đưa Hoàng Thiếu Ngôn đến trường, với tính cách nóng nảy của mình, bà không thể chịu nổi cảnh đó.

Thế là bà lao tới đá vào mông người đàn ông đó, làm ông ta nửa ngày không đứng dậy được.

Người đàn ông định đánh trả, nhưng Hoàng Thiếu Ngôn vừa trở về từ núi Võ Đang sau kỳ nghỉ hè không để yên.

Cô chỉ một gậy đánh vào đầu gối của ông ta khiến ông ta nửa tàn phế.

Sau đó, hai người quen biết nhau, nhưng cũng không thân thiết lắm.

Chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trên đường rồi mỉm cười một cái đồng cảm.

Thông tin liên lạc trong điện thoại là do họ cùng nhau đại diện cho lớp tham gia cuộc thi diễn thuyết mà có.

Hoàng Thiếu Ngôn nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Vương Thần, đó là một bức ảnh phong cảnh với những dãy núi nối liền với mây trắng, một con chim xám ở góc ảnh đang vỗ cánh như đang cố gắng bay ra khỏi khung hình.

Cô suy nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn: “Ngày mai cậu có đi buổi tiệc tốt nghiệp không?”

Vương Thần không trả lời ngay, có lẽ là đang bận.

Đến một giờ sáng, dấu chấm đỏ trên khung hội thoại mới sáng lên.

Vương Thần: Cậu có đi không?

Vương Thần: Cô chủ nhiệm đã nhắc cậu trong nhóm lớp mấy ngày nay rồi.

Hoàng Thiếu Ngôn không thức khuya, nên sáng năm giờ mới trả lời nhưng Vương Thần cũng trả lời ngay lập tức.

Hoàng Thiếu Ngôn: Tôi đi.

Vương Thần: Vậy tôi cũng đi.

Hoàng Thiếu Ngôn: Đọc số điện thoại đi, tối đến dễ liên lạc.

Vương Thần: 136******92

Buổi tối, Hoàng Thiếu Ngôn và Vương Thần rất ăn ý đến sớm hơn mọi người nửa tiếng.

Trên biển đèn LED ở cổng khách sạn, nhìn những dòng chữ màu đỏ hiển thị: “Nhiệt liệt chúc mừng bạn Hoàng Thiếu Ngôn của lớp chúng ta đỗ thủ khoa khối A của tỉnh!”

Hai người nhìn nhau, không nhịn được cười thành tiếng.

“Cô chủ nhiệm thật giỏi.” Hoàng Thiếu Ngôn đội mũ của áo khoác lên, quay người đi vào từ cửa bên.

Vương Thần bước chậm một bước theo sau cô, “Cả đời này thầy ấy không thể bỏ qua được hai chữ hư vinh, đoán chừng trước khi thầy ấy dẫn ra một thủ khoa khác thì tên của cậu sẽ còn xuất hiện trong lớp học của đám sinh viên khóa sau nhiều lắm.”

“À, không đúng, dường như cậu đỗ thủ khoa không liên quan gì đến thầy ấy.”

“Đúng vậy.”

Vào thang máy, không khí trở nên im lặng.

Hoàng Thiếu Ngôn không để ý, cứ nhìn chằm chằm vào số tầng đang tăng lên, ngược lại Vương Thần người vốn trầm lặng, lại là người mở lời trước.