Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Nói Thật, Phát Sóng Trực Tiếp Huyền Học

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ là cô không ngờ hai ông lớn này lại có điểm yếu về cảm xúc như vậy, biết thế cô đã cố nói theo hướng tích cực hơn.

“Nhưng ông đừng lo lắng, tôi đã nói trước đó rằng bát tự của con gái ông rất tốt, vì vậy dù gặp nguy hiểm gì thì cô ấy cũng có thể hóa hiểm thành an, bên cạnh cô ấy còn có quý nhân giúp đỡ.”

[Dì hàng xóm thường xuyên mang đồ ăn cho cô ấy, nữ cảnh sát trong làng biết được tình hình của bố mẹ nuôi cô ấy cũng thường đến "thăm".]

[Ở trường học cô ấy bị cô lập, nhưng cũng có bạn bè giúp đỡ, quan trọng là kỳ thi đại học lần này cô ấy thi rất tốt, sắp thoát khỏi khổ cực rồi.]

Nghe đến đây Lục Bỉnh Hùng mới yên tâm phần nào, nhưng câu nói tiếp theo của Hoàng Thiếu Ngôn lại khiến tim ông treo lên.

[Chờ đã, càng bói càng thấy bát tự này quen thuộc.]

Hoàng Thiếu Ngôn chợt nhận ra, có vẻ như có người bên cạnh cô khớp với bát tự này.

Lục Bỉnh Hùng không khỏi quá phấn khích, suýt nữa trở thành kỳ tích y học mà đứng lên khỏi xe lăn.

“Ai cơ!”

Hoàng Thiếu Ngôn nghi ngờ, “Ông đang hỏi ai là ai?”

Lục Bỉnh Hùng ban đầu định nói thẳng ra việc mình có thể nhìn thấy những lời nói thật như phụ đề chạy trên đầu cô, nhưng sau đó ông nghĩ lại, chuyện này có được coi là tiết lộ thiên cơ không?

Ông thường tiếp xúc với các môn học huyền bí như thế này nên biết rằng có những điều có thể nói ra, nhưng cũng có những điều không nên nói.

Mặc dù Tam tật Ngũ khuyết chỉ là lời đồn dân gian, nhưng con người phải có lòng kính sợ, nếu không tại sao những người làm nghề bói toán luôn giữ kín không nói rõ mọi chuyện?

Đúng vậy, có những chuyện nói toạc ra thì không còn linh nữa.

Nghĩ đến đây, ông nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiếu Ngôn với ánh mắt rực sáng: "Thầy thật là dụng công, thậm chí nghĩ ra cách truyền đạt thiên cơ một cách khéo léo như vậy, quả là khác biệt."

Hoàng Thiếu Ngôn bất giác nhận được một làn sóng sùng bái nhiệt tình, khiến toàn thân cô không khỏi rùng mình.

Tuy nhiên, cô không đào sâu ý nghĩa trong lời nói của Lục Bỉnh Hùng, chỉ muốn nhanh chóng bói xong quẻ này rồi về nghỉ ngơi.

"Đợi một chút, tôi cần lập thêm một quẻ nữa."

Để xác nhận liệu con gái của Lục Bỉnh Hùng có phải là người cô đã đoán không, Hoàng Thiếu Ngôn đưa tay trái ra bói.

[Thật trùng hợp, đúng là cô ấy.]

[Không ngạc nhiên khi đây là duyên chủ cấp S, quả thật là quá có duyên rồi.]

Lục Bỉnh Hùng lo lắng không thôi: Ai là ai! Là ai! Thầy mau nói đi!

Quản gia cũng trợn mắt to: Trùng hợp ở đâu! Trùng hợp ở đâu! Xin cho một câu trả lời đi chứ!

“Tôi sẽ viết cho ông một địa chỉ, 6 giờ tối mai, xin ông hãy đến đúng giờ.”

Sau khi xem bói cho Lục Bỉnh Hùng xong, Hoàng Thiếu Ngôn lập tức dọn dẹp và về nhà.

Cô ngã người trên ghế sofa, rút điện thoại ra, lướt màn hình tìm một cái tên trong danh bạ.

Nếu không tính sai, con gái mất tích nhiều năm của Lục Bỉnh Hùng chính là bạn cùng lớp với cô, Vương Thần.

Hoàng Thiếu Ngôn ít nói chuyện với mọi người trong trường.

Thứ nhất là vì dưới đôi mắt tinh tường của cô thì có một số người thoạt nhìn tướng mạo bên ngoài là biết không thích hợp để kết giao, và cô không muốn lui tới với những người đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »