Chương 1: Ba là một người lớn tốt (1)

Ngõ nhỏ hẹp đai, đứng ở đầu nhìn lại không thấy cuối, đá xanh lộ ra sự gập ghềnh, người qua đường phải lựa chân mà bước, độ rộng không đủ để ô tô tiến vào, ngẫu nhiên xe có xe ba bánh chạy qua, xe đạp, lướt qua nhau.

Thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, chiếc đầu nấm đơn giản, hơi cao, trên vai đeo cặp, mặc đồng phục màu xanh đen, thân hình thon gầy, đeo chiếc balo màu xanh đã tẩy đến nhìn không rõ màu, trên mặt luôn nở nụ cười.

Bùi Sơ Tình nắm lấy quai balo, gục xuống đường mà đi, mỗi một chân đều chuẩn xác mà dẫm lên gạch, đây là sự giải trí đối với cô, cũng vì mỗi lần tan học cô đều không rảnh rỗi, đương nhiên, sự thả lỏng này không được bao lâu, bởi vì ——

“Bé Tình, sao cháu còn lắc lư ở bên ngoài?” Bùi Sơ Tình dừng lại ngẩng đầu, cánh tay tê rần, bác gái Lý hàng xóm không biết từ chỗ nào chạy tới nói thầm với cô, “Cháu còn không trở về nhà? Nhà cháu xảy ra chuyện rồi!”

“Chuyện gì vậy ạ? Làm sao vậy, mẹ cháu làm sao?” Bùi Sơ Tình vừa nghe lời này lập hoảng hốt, bắt lấy bác Lý dò hỏi.

“Không phải mẹ cháu!” Bác Lý lại nói “Là ba cháu, bị mẹ cháu chọc cho hôn mê!”

Bác Lý lại lải nhải: “Cháu nói xem mẹ cháu cũng thật là, lão Bùi tốt như vậy mà cũng khiến bà ấy chọc cho tức giận! Thật là đang ở trong phúc không mà biết hưởng phúc.”

Trên mặt Bùi Sơ Tình đã sớm không còn sự khẩn trương và hoảng hốt lúc nãy, cô cúi đầu, rảo bước về nhà, không phụ họa câu nói của bác gái Lý nói, tóc đã lâu không cắt rũ xuống, che đậy biểu tình của cô.

Bỗng nhiên khoé miệng cô kéo lên, lộ ra biểu cảm cười như không cười.

Đang ở trong phúc mà không biết hưởng, phúc này, ai thích thì cầm đi.

……

Trong ngõ nhỏ này náo nhiệt nhất chính là người, sợ chọc phải phiền toái nhất cũng là người.

Bùi Sơ Tình còn chưa có vào nhà, cũng đã có thể nghe thấy trong phòng tiếng người ồn ào, cô xốc lên rèm cửa, cô ngó đầu vào, chỉ thấy vài hàng xóm quen biết thường ngày vây quanh sofa, ngồi kín không kẽ hở, mà mẹ cô đang đứng dựa vào tường, mím môi một đường thẳng tắp, trên mặt hiện buồn bực.

“Mẹ.” Cô lập tức đi đến trước mặt mẹ, thật cẩn thận mà cầm tay bà, bàn tay bị nắm lấy vừa lạnh vừa thô ráp.

Thấy con gái tới, Tô Tú Trân có chút hoảng, môi bà ấy nhất thời có chút trắng bệch: “Bé Tình, mẹ không phải cố ý chọc giận ba con, mẹ không có.” Vừa mới xảy ra chuyện bà còn có chút đắc ý, đối mặt với hành động của hàng xóm, bà ấy bất động, không hề xin lỗi, nhưng lúc nhìn thấy con gái, điểm này ngoan cố hoàn toàn sụp đổ.

“Con biết.” Bùi Sơ Tình gật đầu, “Mẹ, con biết hết, không trách mẹ, không phải mẹ sai.”

Cô đã mười bốn, không phải trẻ con, chuyện trong nhà ai đúng ai sai, có mắt đều thấy được, mẹ nhịn bao lâu, nhiều ít, cô đều ghi tạc trong lòng, suốt đời khó quên, sao mẹ có thể sai chứ?

Nhất định lại là ông ta làm sai cái gì.

Bùi Sơ Tình thậm chí không nghĩ ở trong lòng gọi ông ta một tiếng “Ba”, đối với người đàn ông kia mà nói, cô với mẹ có là cái gì?

“A, lão Bùi tỉnh!”

“Có nước không? Lão Bùi tỉnh, mau mang chút nước lại đây!”

Bên phòng kia truyền đến âm thanh rất lớn, Bùi Sơ Tình bước lên một chút, dùng thân thể gầy nhỏ đem mẹ che ở phía sau.

“Bé Tình, Tú Trân, nước đâu, nước ở đâu?”

Bác gái Lý không tìm thấy ấm nước, vừa quay đầu hai mẹ con nhà này đứng không nhúc nhích thì cau mày không hài lòng, “Hai người làm trò gì đấy? Chồng mình, ba mình mà không để bụng? Còn muốn để người ngoài chúng tôi khổ thêm sao?”

Bùi Sơ Tình cắn môi, cô sợ bản thân buột miệng thốt ra nói những lời không dễ nghe, theo bản năng nắm chặt tay, ngón tay chọc vào thịt.