Còn nguyên chủ bị bỏ lại tại chỗ, không nhờ cô kịp thời tỉnh lại có cả dị năng cùng tinh thần vững vàng, thì đã sớm trở thành thức ăn cho thây ma rồi.
Sau khi mạt thế 1 tuần, con người bất đầu chia khu,và xây dựng phòng thủ, được chia làm 6 khu A,B,C,D và F.
Chính Hào tỉnh lại không thấy nguyên chủ đâu, chỉ thấy một cô gái xa lạ đang mừng rỡ nhìn hắn, Chính Hào lo lắng hỏi thăm về nguyên chủ.
Nguyệt Nga mắt không chớp tìm không đập mạnh nói dối rằng cô ta thấy nguyên chủ vứt bỏ Chính Hào mà bỏ chạy một mình, nhờ cô ta kịp thời chạy tới cứu giúp hắn, hắn mới thoát khỏi tay một con thây ma trong lúc hắn còn hôn mê.
Chính Hào ban đầu cũng không tin lời cô ta, nhưng một tuần trời trôi qua hắn không thấy nguyên chủ xuất hiện, lòng hắn cũng dần lạnh đi.
Hắn đâu biết hắn đã bị Nguyệt Nga đem đi tới khu vực an toàn nhất ở khu C, trong khi hắn và nguyên chủ lại ở khu A, khoảng cách đó rất xa, nguyên chủ có cố gắng hết sức cũng mất hơn hai tuần mới vào được khu C.
Bởi đến lúc cô đi tìm hắn, thì thây ma càng ngày càng đông, khu A lại là khu đô thị bật nhất nước, phải nói dân cư ở đây rất đông.
Trong khi Khu C và Khu F lại là khu ngoại thành, thưa thớt người sống, cũng là cực kì an toàn.
Khu B và Khu E sớm đã là trở thành thành trì của thây ma, chỉ còn khu D là vẫn còn cầm cự được.
Nhưng sau này, khu C và F lại là hai khu nguy hiểm nhất, mọi người đều dời vào khu D, phải mất một khoảng thời gian dọn dẹp thây ma, con người mới chiếm thêm được khu A cùng E, đây cũng là chuyện mấy năm sau mạt thế gián xuống.
Nguyên chủ vì đi tìm Chính Hào mà không màn sống chết,muốn tới khu C, cô phải đi qua khu B. Nhưng vì muốn chắn chắc khu E cô cũng đi vào để tìm, xém chút nữa đã không thể sống trở ra.
Nhưng rồi thế nào, gặp được Chính Hào cô cố gắng giải thích cho hắn nghe, nhưng hắn một chút cũng không tin cô.
Nguyệt Nga thấy cô còn sống thì cũng tìm mọi cách trừ khử cô, nhưng lúc nào cũng vào đúng phút chót lại thất bại.
Nguyên chủ ban đầu chỉ nghĩ đơn giản là Nguyệt Nga sợ cô dành lại Chính Hào từ tay cô ta, nhưng về sau cô mới biết cô ta là ngọn nguồn gây nên hiểu lầm giữa cô và Chính Hào.
Nguyên chủ đã rất phẫn nộ đi nói chuyện phải trái với Nguyệt Nga, trong một lần hai người đang đôi co khi đang làm nhiệm vụ, chính tay Chính Hào đã đẩy nguyên chủ vào đám thây ma trong sự ngỡ ngàng của cô.
Nguyệt Nga nhân cơ hội đó đã âm thầm rắc lên người cô thuốc tê liệt làm cô không thể sử dụng được dị năng của bản thân, cô chỉ có thể trơ mắt căm hận bị thây ma ăn tươi nuốt sống.
Chính Hào ngày hôm đó đã rất áy náy nhưng lại bị lời dỗ ngọt của Nguyệt Nga mà quên sự việc đó một cách nhanh chóng.
Nguyên chủ hận Chính Hào một thì Nguyệt Nga là mười, Nhiệm vụ lần này của cô là trả thù Nguyệt Nga, và làm Chính Hào ân hận suốt đời.
Bạch Nguyệt một lần nữa mở mắt mỉm cười, lần này không có nhiệm vụ yêu đương làm cô cảm thấy thoải mái không thôi.
Chính Hào sớm đã được Nguyệt Nga đưa tới Khu C, cô cũng chẳng gấp gáp gì đi tìm hắn để làm gì, vẫn là ở đây vui chơi một lúc vậy.
Nguyên chủ vốn đã thức tỉnh dị năng băng, cộng thêm cô cũng có sẵn không gian trong người, không gian của cô còn xịn gấp trăm vạn lần cái đôi bông tai kia.
Trước mắt vẫn là đi luyện tâm lại kỹ năng chiến đấu đã lâu không dùng tới, tính ra đây là lần thứ 3 cô xuyên vào thế giới kiểu như này rồi.
Bạch Nguyệt vì quá hăng say tập luyện, đến nổi không phải bị hệ thống nhắc nhở chắc cô đã sớm dọn sạch đám thây ma trong khu A.
Hiện tại thây ma vẫn chưa có dấu hiệu tiến hoá nên cũng chẳng có tinh hạch để cô thu hoạch,vì vậy vẫn là chừa lại một ít để chúng còn tiến hoá.
Nghĩ là làm, Bạch Nguyệt liền bỏ qua khu A, tiến vào khu B, theo cô nhớ thì khoảng 1 tháng tới sẽ có hiện tượng nhật thực, lúc đó thây ma sẽ bắt đầu tiến hoá.
Cô liền quyết định vui chơi đến lúc đó vậy, còn về phần Chính Hào từ từ gặp cũng được không vội, dù gặp sớm hay muộn thì hắn ta cũng như vậy mà thôi, gấp gáp làm gì cô cũng chẳng phải là nguyên chủ.
Bước vào khu B...
Vừa đi vừa tiêu diệt thây ma, cũng có nhiều người may mắn gặp đúng lúc cô đang càn quét mà thoát nạn.
"Này cô, có thể cho bọn ta đi theo không?"
"Các người biết gϊếŧ thây ma sao?" Bạch Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Bọn họ nhìn nhau, sợ hãi rút lại thành một nắm lớn lắc đầu, trong đó có một người tức giận trỉ trích cô:"Cô đã mạnh như vậy, thì tại sao không cứu chúng tôi,cô nhẫn tâm bỏ mặc chúng tôi như vậy sao?"
"Oh... Ta đâu có trách nhiệm phải cứu các người." Bạch Nguyệt hài hước cười nhìn người kia.
"Cô gái cô mới bao nhiêu tuổi mà tâm lại lạnh lẽo như vậy, cứu người chính là việc tốt đẹp nhất, cô gái cô vẫn nên tạo phước đức cho bản thân."
Bạch Nguyệt cau mày cười cười:"Ta không phải thánh mẫu, kẻ nào có ít cho ta, ta sẽ dắt đi còn không thì tạm biệt."
Bạch Nguyệt quay lưng rời đi, đằng sau cô không ngừng vang lên những tiếng chửi rủa, cùng tiếng khóc nức nở.