Chương 7: Nghịch tập mạt thế trọng sinh văn (7)

Sương mù dày đặc chậm rãi tan hết, khi thấy rõ ràng đường trên lôi đài, toàn trường đều trở nên yên tĩnh.

Chỉ thấy Diệp Tư Niên tay đút túi quần mặt vô biểu tình mà đứng một chỗ, so với nói là lôi đài khiêu chiến, bộ dáng tùy ý ngược lại giống như nhìn một bộ phim điện ảnh nhàm chán.

Trái lại Dương Tuấn, mọi người vây xem kinh ngạc phát hiện so với trong ấn tượng hoả hệ dị năng giả thực lực mạnh mẽ không biết khi nào bị đánh bại nửa chết nửa sống nằm trên lôi đài, trong miệng còn không ngừng phun máu.

Vị trí Tần Thời Nhạc cách lôi đài rất gần, hai mắt anh phát sáng mà gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên trên lôi đài, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập kinh ngạc cảm thán.

Anh vẫn luôn biết cậu rất mạnh, nhưng không nghĩ tới cậu lại cường đại đến mức này! Chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân liền dễ dàng đánh bại cường giả số một số hai căn cứ, quả thật không thể tưởng tượng!

Trong nháy mắt, trong lòng Tần Thời Nhạc phảng phất như bị cái gì phình lên, làm anh căn bản không nói ra lời, chỉ có thể si mê mà dùng ánh mắt miêu tả sườn mặt hoàn mĩ của thành niên trên đài.

Anh nhất định phải có được người này!

Tần Thời Nhạc thật sâu hít vào một hơi, trong mắt bốc cháy hai ngọn lửa mãnh liệt.

Nguyên bản còn có người đối với năng lực của Diệp Tư Niên có điều hoài nghi, nhưng trải qua lần này, nơi nào có kẻ dám khua môi múa mép làm loạn?

Toàn trường yên tĩnh vài giây, đột nhiên phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa.

Trọng tài đột nhiên bừng tỉnh, mắt mang kinh hãi mà đảo qua Dương Tuấn hô hấp suy yếu trên lôi đài, lại khó khăn nhìn về phía Diệp Liễu thần sắc cực kì khó coi phía dưới lôi đài.

Hắn chỉ là một tên nhân viên công tác nho nhỏ, tuy rằng có chút thực lực, nhưng đối diện với loại sự tình như thế này vẫn không có tự tin.

Tự nhiên tính toán muốn trưng cầu ý kiến Diệp Liễu.

Diệp Tư Niên như thế nào sẽ cho hắn cơ hội này?

Mắt phượng nhẹ liếc, Diệp Tư Niên nhàn nhạt mở miệng, "Có thế công bố kết quả chưa?"

"Đương.... Đương nhiên!" Bị ánh mắt không chứa chút tình cảm nhìn đến, trọng tài chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, cũng không dám đánh chủ ý gì, liên tục gật đầu, cao giọng nói "Tỷ thí kết thúc, Diệp Tư Niên thắng!"

Tiếng hoan hô rung trời.

Dương Tuấn cười thảm, nhớ tới lúc trước chính mình còn vạn phần đắc ý mà đánh cược, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, giống như bị người hung hăng tát mười mấy cái trước mặt mọi người, thật sự là sống không bằng chết.

Diệp Tư Niên nhìn chằm chằm phương hướng Diệp Liễu, cong môi cười.

Tiếp xúc phải ánh mắt của cậu, trong lòng Diệp Liễu cùng Lý Phi Ngôn đột nhiên nhảy dựng, dâng lên tia dự cảm không ổn.

Bọn họ còn không kịp nói lời ngăn cản, liền thấy Diệp Tư Niên ung dung thong thả móc ra tờ giấy.

Đôi tay nhẹ nhàng ép xuống, người xem phản ứng khác nhau dần dần im lặng, nhìn chằm chằm Diệp Tư Niên rõ ràng có điều muốn nói, toàn trường lại khôi phục an tĩnh.

"Đây là đánh cược giữa tôi cùng Dương Tuấn." Diệp Tư Niên cong môi run run tờ giấy trong tay, lời nói ra lại làm mọi người vô cùng kinh ngạc, "Ai thua liền phải rời khỏi Diệp gia, mãi mãi không được trở về."

Tốt bụng mà để cho đám người dưới đài có thời gian thích ứng, ý cười bên môi Diệp Tư Niên càng thêm rõ ràng, "Nếu bây giờ là tôi thắng...."

"Câm miệng!" Diệp Liễu đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn Diệp Tư Niên như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lý Phi Ngôn cũng đứng bên cạnh ông, ngực kịch liệt phập phồng, bị tức giận không nhỏ.

"Đánh cuộc chính là giấy trắng mực đen, ba là tính toán để Dương Tuấn trên lưng gánh vác lời sỉ nhục không tuân thủ hứa hẹn hay sao?" Diệp Tư Niên kinh ngạc nhướn cao lông mày, không thể tin tưởng mà mở miệng nói.

"Trợ lý Dương vì Diệp gia cúc cung tận tụy, cậu như thế nào có thể làm ra loại sự tình cầm thú như vậy!" Lý Phi Ngôn lạnh giọng chỉ trích, phảng phất giống như hắn đã làm ra loại sự tình gì đại nghịch bất đạo.

"Phần đánh cược này chính là vị ở Diệp gia cúc cung tận tụy chuẩn bị." Diệp Tư Niên trào phúng mà nhìn cậu ta một cái, "Hắn nếu nghĩ đuổi tôi ra khỏi Diệp gia, tôi dựa vào cái gì phải tha cho một người ngoài?"

"Dương Tuấn mới không phải người ngoài!" Lý Phi Ngôn quả thật là phẫn nộ tột đỉnh, cậu ta hận nhất là Diệp Tư Niên luôn treo bên miệng cười nhạo cậu ta là người ngoài Diệp gia, lúc này nơi nào còn có thể nhịn được? Thù mới hận cũ cùng nhau bùng nổ, cậu ta căn bản quên mất bản thân đang ở nơi nào, phẫn hận mà chỉ vào Diệp Tư Niên mắng "Cậu có tư cách gì mà nói người khác! Cậu mới là người ngoài!"

Diệp Tư Niên đột nhiên ngẩn ra, như là không có phản ứng hơi hơi hé miệng, không thể tin tưởng nhìn Lý Phi Ngôn dưới đài lửa giận ngập trời, lại vố thố nhìn một bên mặt trầm như nước của Diệp Liễu, hốc mắt từng chút đỏ lên.

Tần Thời Nhạc trên tay dùng sức, thế nhưng trực tiếp bóp nát tinh hạch theo thói quen thường mang theo, nhưng anh lúc này lại phảng phất như không nhận ra, chỉ cắn răng nhìn thanh niên ngơ ngẩn trên đài, nhìn cậu cực lực che giấu nhưng vẫn che giấu không được vô thố cùng yếu ớt, nhìn hốc mắt cậu đỏ bừng mờ mịt, đau lòng không thể ức chế.

Diệp Tư Niên trơ mắt nhìn người tự xưng là ba chính mình cúi xuống dịu dàng an ủi người yêu vì tức mà khó thở, lại đối với con trai trên đài ánh mắt mang theo tức giận, cắn răng bi phẫn không thôi "Tao biết mày đã sớm nhìn tao không vừa mắt, lại không nghĩ rằng mày thế nhưng lại coi tao là người ngoài!"

"Cậu cho rằng cậu là ai?" Bị ánh mắt khiển trách nhìn tới, Lý Phi Ngôn tức giận muốn chết, không màng Diệp Liễu bên cạnh ngăn cản, quát "Bất quá chỉ là nghiệt chủng của tiện nhân sinh ra! Chú căn bản không để ý đến cậu!"

Đồng tử Diệp Tư Niên đột nhiên co rút lại, không thể tin tưởng mà nhìn về phía Diệp Liễu đang ôm Lý Phi Ngôn, giống như rốt cuộc nhận rõ được hiện thực mà mím môi, đáy mắt tràn ngập hy vọng và chờ đợi từng chút một tàn lụi, bừng tỉnh đại ngộ lẩm bẩm nói "Ba, lần đánh cược này chẳng lẽ là ngài...."

Giọng nói càng ngày càng thấp, thanh niên trên đài mờ mịt cúi đầu, giống như đứa trẻ không tìm thấy đường về nhà, yếu ớt làm người đau lòng.

Gắt gao ôm lấy người yêu giãy dụa không thôi, Diệp Liễu căn bản không nghe thấy Diệp Tư Niên lẩm bẩm, nhưng ông không nghe thấy, người bốn phía lôi đài lại nghe rõ ràng rành mạch.

Tuy rằng không nghe rõ câu nói kế tiếp của cậu, nhưng bọn họ vốn ôm theo tư tưởng xem náo nhiệt, không thiếu nhất chính là năng lực tự não bổ, đã suy diễn ra một tuồng ân oán hào môn, chỉ hận không thể lập tức mọc cánh bay về nhà, ở trên diễn đàn đăng bài, giải toả một chút máu nghiện trong người.

Còn chưa tính đến một số người không mang theo tư tưởng xem náo nhiệt, giờ phút này đối với thanh niên rõ ràng thương tâm đến cực điểm trên đài sinh ra đau lòng, lại đối với Diệp Liễu vô tình vô nghĩa tàn nhẫn cực điểm với con trai ruột cũng dần dần sinh ra cảm xúc bất mãn.

Diệp Liễu một bên trấn an người yêu trong lòng ngực, một bên tâm tư thay đổi thật nhanh, cân nhắc phương pháp giải quyết.

Lý Phi Ngôn có thể quên bản thân đang ở nơi nào nhưng ông lại không thể, thật vất vả bồi dưỡng danh vọng, ông tất nhiên không cam lòng cứ như vậy mà bị hủy hoại.

Cho nên chuyện này nhất định phải giải quyết cho tốt.

Mọi người đều biết Dương Tuấn là tâm phúc của ông, mặc kệ về sau xử lý như thế nào, nhưng tại đây trước mặt bao người, ông lại không thể từ bỏ, bằng không thủ hạ có liên can ai sẽ duy trì trung tâm?

May mà ông đối với đứa nhỏ này không có cảm tình, tuy rằng hắn phô bày năng lực nằm ngoài dự kiến của ông, nhưng so sánh với thủ hạ đắc lực mà nói thì không tính là thứ gì.

Nháy mắt làm ra lựa chọn, Diệp Liễu sắc mặt lạnh lùng, mắt sáng như đuốc mà nhìn thanh niên trên lôi đài, vô cảm nói "Diệp Tư Niên, mày biết sai chưa?"

"Tôi sai cái gì?" Diệp Tư Niên mờ mịt ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, tâm như tro tàn "Ba, ngài bất quá chỉ là muốn kiếm cớ đuổi tôi đi thôi...."

Diệp Liễu ngẩn ra, kinh dị nhìn Diệp Tư Niên như thế nào hiểu được tính toán của chính mình, liền thấy thanh niên trên lôi đài cười thảm, nói "Một khi đã như vậy, tôi cũng không có mặt mũi ăn vạ không đi, Diệp tiên sinh yên tâm, tôi sẽ lập tức rời khỏi Diệp gia, không tiếp tục quấy rầy thế giới hai người của ngài cùng Lý Phi Ngôn..."

Dứt lời, thanh niên thần sắc bi thương nhắm mắt, vài giọt trong suốt lặng yên rơi xuống.

Thế nhân đối với tướng mạo của người giảo hoạt vốn có nhiều hảo cảm, đối với kẻ yếu cũng sinh vài phần thương tiếc, mắt thấy thanh niên tuấn mỹ vô trù bi thương đến không thể tự kiềm chế, nơi nào còn có thể nhịn xuống?

Diệp gia gia chủ cũng quá nhẫn tâm! Vì tiểu tình nhân trong lòng ngực, thế nhưng dám làm ra loại sự tình bức bách con trai ra khỏi nhà.

Cảnh tượng Diệp Tư Niên trong chớp mắt đánh bại Dương Tuấn rõ ràng ngay trước mắt, một người con trai lớn lên cường đại lại có tâm hiếu thảo, nhà ai lại không muốn có? Diệp Liễu thế nhưng muốn đem cậu đuổi khỏi nhà!

Tuy rằng từ lúc mạt thế cho đến nay thế đạo hắc ám, nhưng đại đa số chỉ là bất đắc dĩ, thế lực thủ hạ Diệp Liễu lớn như vậy, ngay cả con trai ruột cũng không muốn nuôi, còn có tính người hay không?

Người xung quanh khe khẽ nói nhỏ không ngừng truyền vào tai, sắc mặt Diệp Liễu trong nháy mắt kém đến cực điểm.

Nhưng ông mới vừa động, đã bị Lý Phi Ngôn trong lòng ngực kéo tay áo.

"Để cậu ta đi!" Lý Phi Ngôn đôi mắt đỏ bừng, không tránh né mà nhìn thẳng hai mắt Diệp Liễu.

Trong lòng biết người yêu cùng Diệp Tư Niên có đủ loại bất hoà, Diệp Liễu hầu kết giật giật, tuy rằng ông chỉ là muốn dùng một ít lời hay để cứu vãn hình tượng, nhưng lo lắng tâm tình của Lý Phi Ngôn, muốn nói cái gì đều vô ích, rốt cuộc vẫn không mở miệng.

Thanh niên sắc mặt tái nhợt kiên trì đi xuống lôi đài, bị người thân nhất tuyệt tình đối đãi làm thương tâm đến cực điểm, đến cả đi đường cũng lung lay sắp đổ.

Đột nhiên, một đạo thân ảnh cao lớn xuất hiện bên người cậu, lấy tư thế bảo vệ hoàn toàn, đem thanh niên ôm vào trong ngực.

Động tác thật cẩn thận, giống như đối đãi với một loại báu vật độc nhất vô nhị.

Mày kiếm gắt gao cau lại, Tần Thời Nhạc ôm lấy vòng eo Diệp Tư Niên, thấp giọng ở bên tai cậu nói "Đừng khổ sở, có tôi ở đây!"

Diệp Tư Niên giống như mất hết sức lực mà dựa vào trong lòng ngực anh, mặt mày tái nhợt vùi vào bả vai anh, lấy loại tư thế yếu ớt làm người đau lòng ôm cổ anh.

Cảm nhận nước mắt nóng rực rơi ở bên gáy, Tần Thời Nhạc chỉ cảm thấy trái tim giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng nhéo, vô cùng khổ sở.

Ánh mắt tàn nhẫn đảo qua Lý Phi Ngôn cùng Diệp Liễu ôm nhau cách đó không xa, trong lòng Tần Thời Nhạc sát ý chợt lướt qua, vạn phần dịu dàng mà vỗ vai Diệp Tư Niên, nhẹ nhàng nói "Chúng ta rời khỏi nơi này."

Diệp Tư Niên vẫn như cũ duy trì bộ dáng ôm cổ anh, vô lực ở trong lòng ngực anh gật gật đầu.



Người ngày xưa hoạt bát dương quang tự tin cường đại thế nhưng lại đau lòng thất vọng tới tình trạng này, Tần Thời Nhạc chỉ hận không thể xẻo sống những kẻ dám xúc phạm đến người của anh.

Nhưng rốt cuộc anh cũng không phải loại người lỗ mãng, trong lòng biết trước mắt bao người căn bản không thể làm gì, chỉ có thể tạm thời áp xuống thô bạo trong lòng, đem người nửa dìu nửa ôm ra ngoài.

Trên lôi đài, Dương Tuấn ngã trong vũng máu lại lần nữa phun ra ngụm máu tươi, dị năng bị phế lại còn trọng thương, lúc này hắn đã suy yếu đến cực hạn.

Giãy giụa chuyển động đầu, giật giật tròng mắt phủ kín tơ máu, tầm mắt dừng lại trên bóng dáng Diệp Liễu cùng Lý Phi Ngôn ôm nhau.

Dị năng bị phế đã là sự thật, một cái phế nhân không có dị năng, nếu bị Diệp gia ghét bỏ, về sau cuộc sống của hắn không cần nghĩ cũng biết thê thảm cỡ nào!

Để về sau có thể sống thật tốt, hắn nhất định không thể rời khỏi Diệp gia!

Dương Tuấn lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt xám trắng, ánh mắt ngày xưa ôn hoà nhã nhặn chỉ còn lại sóng ngầm mãnh liệt.

-----------------------------------

"Tần tướng quân, cậu có ý tứ gì?" Diệp Liễu ánh mắt nặng nề mà nhìn Tần Thời Nhạc ngồi đối diện bàn hội nghị, cho dù tận lực nhịn xuống, trong giọng nói vẫn tiết lộ tràn ngập tức giận.

"Ý tứ gì?" Đồng tử Tần Thời Nhạc âm trầm như đầm nước sâu, ánh mắt đạm mạc mà nhìn Diệp Liễu, giọng điệu nhàn nhạt "Đây là phương án tốt nhất đối với căn cứ."

"Chúng tôi chuẩn bị lâu như vậy, cậu dựa vào cái gì mà không đồng ý?" Ngồi ở vị trí thư kí phía sau Diệp Liễu, Lý Phi Ngôn không nhịn được mở miệng chất vấn.

Cậu ta thật sự cực kì không nhìn vừa mắt Tần Thời Nhạc, trước kia còn cảm thấy anh thuần túy là tính cách quân nhân, lại không nghĩ rằng anh làm người quá nham hiểm, không chỉ bao che tên chó nhà có tang là Diệp Tư Niên, lại còn lập tức thâu tóm vài cỗ thế lực không nhỏ trong căn cứ, hơn nữa trong tay anh còn có quân đội, thế nhưng so với bọn họ hiện tại còn mạnh hơn mấy phần!

Nghĩ đến Diệp Tư Niên, biểu tình Lý Phi Ngôn nhịn không được trở nên dữ tợn.

Vốn định chờ khi cậu không còn Diệp gia bảo vệ, cuộc sống về sau nhất định thê thảm không nỡ nhìn, nói không chừng ngày nào đó còn chết trong miệng tang thi.

Lại không nghĩ rằng từ bao giờ Diệp Tư Niên lại bám vào Tần Thời Nhạc từ trước đến nay không nhúng tay vào sự việc trong căn cứ, mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm canh giữ nghiêm ngặt, không chỉ không như cậu ta nghĩ phải trải qua cuộc sống thê thảm, thậm chí so với trước kia còn không biết thoải mái hơn bao nhiêu lần!

Cậu ta vốn dĩ là vì trọng sinh báo thù mà đến, giữ trong mình hận ý ngập trời, mắt thấy kẻ thù hiện tại sống càng ngày càng tốt, nơi nào còn có thể nhịn?

Nhưng mặc kệ cậu ta như thế nào tức giận ngập trời, hiện tại thực lực không bằng người ta, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống hận ý trong lòng, trước tiên đành để hắn trải qua mấy ngày sống thoải mái.

Chỉ cần vắc xin phòng bệnh tang thi của cậu ta điều chế thành công, đến lúc đó chắc chắn sẽ được toàn thế giới cảm kích cùng sùng kính, Cảnh thành nhỏ bé cùng Tần Thời Nhạc thì tính là cái gì?

Tần Thời Nhạc mặt vô biểu tình mà đảo mắt qua Lý Phi Ngôn dù đã cật lực che giấu nhưng vẫn lộ ra hai mắt dã tâm cùng ác ý, trong lòng cười lạnh.

Diệp Liễu thật sự là càng sống càng thụt lùi, con trai tốt như Tư Niên lại không cần, ngược lại đem hết tâm tư lấy lòng loại mặt hàng âm độc này.

Một bên luôn miệng lấy cớ gϊếŧ hại dị năng giả tại viện nghiên cứu mà diệt trừ đối thủ, một bên ngấm ngầm dùng dị năng giả làm thực nghiệm, tâm tư đơn thuần Lý Phi Ngôn trong lời đồn có thể là dạng người tốt gì?

Cũng chỉ có Diệp Liễu bị sắc đẹp mê hoặc tâm hồn, mới không thấy rõ người bên gối, xứng đáng bị đeo nón xanh cũng không biết.

Nghĩ đến ngày trước không cẩn thận nhìn đến cảnh tượng, Tần Thời Nhạc ác ý cong cong môi.

Diệp Liễu như thế nào cũng không nghĩ đến, người yêu chính mình hận không thể sủng trong lòng bàn tay thế nhưng sẽ cùng thủ hạ trung thành và tận tâm lăn cùng một chỗ đi?

Dương Tuấn cũng là một kẻ tàn nhẫn, bị Tư Niên phế dị năng thế nhưng còn có thể kiên cường mà sống sót, tuy rằng thành người thường, nhưng thủ đoạn lại không tầm thường, hiện tại vẫn như cũ là trợ thủ đắc lực của Diệp Liễu.

Nhìn dáng vẻ có thể là khi Dương Tuấn bắt đầu dùng thủ đoạn, nhưng đều lăn đến trên giường rồi, cho dù có ẩn tình thì như thế nào? Huống hồ lúc sau bọn họ không biết đã đội bao nhiêu nón xanh cho Diệp Liễu.

Nghĩ như thế nào đều là Tư Niên tốt nhất a!

Tần Thời Nhạc nâng chung trà, dùng động tác uống trà che giấu ý cười không khắc chế được.

Trong nhà có vợ vạn sự đủ, người xưa thật không lừa mình.

----------------------------------

3328 chữ!