Mặc dù Usuha Izuki không trả lời, nhưng Hagiwara Kenji đã tự mình tiếp tục nói: "Vớ vẩn quá, làm sao cậu có thể nói những lời như vậy chứ, mọi người đều không tin, cảm thấy là do truyền miệng sai lệch, cậu muốn cho ai đó ra bã còn nói ra miệng sao? Chết kiểu gì cũng không biết."
Usuha Izuki: "... Cậu đúng là hiểu tôi."
Hagiwara Kenji cười tủm tỉm: "Chúng ta là bạn mà."
Không hề phòng bị, đột nhiên bị một cú đánh thẳng vào mặt, Usuha Izuki rơi vào im lặng.
Cậu ta còn tưởng rằng Hagiwara Kenji chỉ vì ơn cứu mạng, nên mới quan tâm cậu ta hơn một chút, loại người hướng ngoại này đối với ai cũng thân thiện cũng là chuyện bình thường, kết quả vậy mà đã xem cậu ta là bạn rồi sao?
Mang theo "vầng hào quang màn đen" mà vẫn có thể trở thành bạn với cậu ta, tinh thần của Hagiwara Kenji cũng quá mạnh mẽ rồi đấy chứ?
Cậu ta không nói, Hagiwara Kenji cũng không để ý.
Hagiwara Kenji đã sớm biết Sabukawa Shizuka luôn thích giấu chuyện trong lòng, cũng biết so với thiện ý, Sabukawa Shizuka càng quen đối mặt với ác ý và nghi ngờ của người khác, cậu ta đột nhiên nói như vậy, Sabukawa Shizuka chắc chắn không thích ứng được.
Nhưng Hagiwara Kenji cảm thấy, quen với ác ý, cũng không phải là chuyện đáng khen ngợi gì, nếu có thể, cậu ta càng hy vọng Sabukawa Shizuka cũng có thể trải nghiệm thế giới mà người khác thường sống là như thế nào.
Người khác cậu ta không quản được, bắt đầu từ bản thân mình tổng có thể chứ?
Hagiwara Kenji mỉm cười nhìn người bạn mới quen của mình: "Là tớ tự mình đa tình sao? Chẳng lẽ Hanagawa-kun không xem tớ là bạn?"
Người thanh niên luôn tỏ ra thờ ơ, dường như có thể trực diện với mọi khó khăn gian khổ, ngay cả khi bị bắt nhầm vào đồn cảnh sát cũng không hề nao núng, lúc này lại bị cậu ta nhìn chằm chằm đến mức cúi đầu xuống, Hagiwara Kenji chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dày và dài của đối phương, giống như cánh bướm nhẹ nhàng rung động.
"... Cậu đương nhiên là bạn của tôi."
Đợi Hagiwara Kenji rời đi, hệ thống liền nhảy ra cảnh cáo Usuha Izuki.
【Bản chất hiệu ứng của "vầng hào quang màn đen", là cưỡng ép khơi dậy cảm xúc, tăng tốc suy nghĩ, mở rộng não bộ, quan hệ với cậu càng tốt, hiệu ứng của "vầng hào quang màn đen" càng kém, Hagiwara Kenji đã xem cậu là bạn, số lần lý trí áp đảo cảm xúc cũng sẽ ngày càng nhiều, đến cuối cùng có thể chỉ còn lại hiệu ứng filter âm u mà thôi, người có quan hệ tốt với cậu căn bản không bị ảnh hưởng! Cậu chú ý một chút khoảng cách với người khác!】
Usuha Izuki vốn còn có chút phiền não, cậu ta thật sự không ngờ tới lại có thêm một người bạn, nhưng hệ thống vừa mở miệng, cậu ta trong thời kỳ nổi loạn liền lập tức xác định vị trí của mình, chính trực nói: 【Cậu nói những lời này là có ý gì, tôi cũng không phải là loại người thích gϊếŧ người quen thân.】
Hệ thống một chữ cũng không tin: 【... Hừ hừ, đúng vậy, cậu là người tốt thích ra tay nghĩa hiệp, tôi tin rồi còn chưa được sao. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, nhân vật quan trọng có trọng số điểm, để Hagiwara Kenji hoài nghi cậu mới là cách làm hiệu quả nhất và lý trí nhất.】
【Tôi biết, yên tâm đi, bên này không được, chẳng phải còn có tổ chức sao.】
【... Cậu còn giúp tổ chức bắt kẻ phản bội, thành công thể hiện giá trị của mình, giành được không ít sự tín nhiệm, nào giống như muốn cày điểm hoài nghi.】
Usuha Izuki thở dài: 【Điều này cậu không hiểu rồi chứ? Tôi ở trong tổ chức quả thật đã hưởng thụ một chút, nhưng cũng không thể thật sự hoàn toàn không làm việc gì a! Ví dụ như tìm người lên kế hoạch lộ trình phương diện này, tôi bình thường biểu hiện đặc biệt đáng tin cậy chuyên nghiệp, thời khắc mấu chốt đột nhiên rớt dây xích, cậu nói Gin có hoài nghi tôi rốt cuộc là cố ý hay là vô ý không?】
Hệ thống suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, bội phục không thôi: 【Cao, quả nhiên là cao! Vậy tôi sẽ chờ màn trình diễn của cậu!】
Bên Tổ chức Áo Đen tạm thời không cho Usuha Izuki cơ hội biểu diễn, ngược lại ngày hôm sau đi học, Sabukawa Shizuka lại cày thêm một đợt điểm hoài nghi.
Nội dung khoá học của trường cảnh sát rất nhiều, tuy rằng cũng có lớp lý thuyết, nhưng thực hành càng quan trọng hơn.
Mặc dù 95% cảnh sát Nhật Bản cho đến khi nghỉ hưu cũng chưa từng bắn ai, rất nhiều lúc chỉ là dùng để răn đe, nhưng lớp học bắn súng vẫn phải học.
Tuy rằng giấy phép sử dụng súng ở Nhật Bản rất khó thi, nhưng việc quản lý súng lại có rất nhiều lỗ hổng có thể lợi dụng, những người yêu thích quân sự tự mình dùng đủ loại linh kiện chế tạo ra súng cũng không phải là không thể, cho nên rất khó nói tất cả học viên đều ở cùng vạch xuất phát.
Bởi vì không gian trường bắn hạn chế, bia ngắm chỉ có bấy nhiêu đó, cho nên mỗi lần chỉ có thể có rất ít học viên lên bắn, những người còn lại thì ở phía sau xem, cho nên trình độ của ai như thế nào, cơ bản mọi người trong lòng đều có thể nắm được.
Lớp học bắn súng quá nguy hiểm, không chỉ Onizuka huấn luyện viên vô cùng bận rộn, sợ súng bên nào đó cướp cò, Hagiwara Kenji trợ giảng cũng bận túi bụi, thỉnh thoảng sửa lại tư thế của người khác, tránh bị lực giật làm bị thương gì đó.
Số lượng người của lớp Onizuka không tính là nhiều, mỗi lần xếp 10 người, rất nhanh đã đến lượt Usuha Izuki.
Onizuka huấn luyện viên theo bản năng đứng bên cạnh Usuha Izuki, định quan sát một chút trình độ của cậu ta, các học viên khác cũng theo bản năng chậm lại động tác của mình, từng người một đều tập trung chú ý về phía bên này.
Onizuka huấn luyện viên nói: "Đầu tiên, kiểm tra súng..."
Usuha Izuki đã đổi chuyên môn súng ống cho thân phận Sabukawa Shizuka.
Tiếc là, bởi vì Sabukawa Shizuka bị ném vào phe chính diện, cho nên đến nay vẫn chưa từng sờ súng, hiện tại khó khăn lắm mới rốt cục được chạm vào, đứng trước bia ngắm, nghe được từ khoá, cơ thể liền như lâu ngày gặp mưa rào, tự mình đã nóng lòng muốn động.
Tuy nhiên, thân súng xoay một vòng quanh cổ tay cậu ta một cách hoa mỹ, ánh mắt của Onizuka huấn luyện viên bên cạnh liền trở nên sắc bén.
Usuha Izuki vội vàng kiềm chế bản năng cơ thể, lật tay, nắm lại cán súng, giơ tay kia lên, theo trình tự đã học ở trường cảnh sát, bắt đầu kiểm tra súng lại từ đầu.
Onizuka huấn luyện viên u ám hỏi: "Vừa rồi cậu định kiểm tra súng bằng một tay sao? Ai dạy cậu?"
Đây cũng không phải là xoay bút, súng có đạn là có trọng lượng, trọng lượng phân bố không đều, hình dạng cũng không đều, với súng trò chơi cảm ứng ở khu trò chơi là hai chuyện khác nhau, người lần đầu tiên sờ súng thật, rất khó dùng súng như cánh tay.
Cứ theo động tác vừa rồi, người bình thường súng sẽ rơi thẳng xuống, chứ đừng nói đến việc xoay lại.
Bởi vì đeo chụp tai cần thiết khi bắn súng, giọng nói của huấn luyện viên mơ hồ, Usuha Izuki hoàn toàn có thể coi như không nghe thấy, nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh trả lời: "Chỉ là tay trơn trượt."
Bắt đầu cống hiến điểm hoài nghi Onizuka huấn luyện viên: "..."
Tôi tin quỷ cậu!
Cho dù cậu trả lời tôi thường chơi trò chơi bắn súng ở khu trò chơi, hoặc mua mô hình súng 1:1 để chơi cũng được a! Tuy rằng có chênh lệch với súng thật, nhưng đối với người có thiên phú mà nói, đây quả thật cũng coi như là lý do, nhưng cái này tay trơn trượt...
——Tôi không xứng để cậu dụng tâm hơn một chút để lừa gạt sao?!