Chương 10 : Bị mắngTác giả: Đình BăngTrans : Rin_026Edit : Miu#Thật sự rất cảm ơn sự quan tâm của mn trong thời gian vừa qua. Chân thành xin lỗi vì để mn đợi lâu như vậy. Ha, hệ thống quả thật vô cùng đúng lúc nha, không ngờ vào ngay lúc này lại giao cho cậu nhiệm vụ. Như vậy cũng tốt, có phần thưởng mà không lấy mới là kẻ ngốc, cho dù phần thưởng chỉ là Rương Thần Bí, mà không phải giá trị sinh mệnh, thì với tính keo kiệt của Âu Dương Thiên Nhiên, cũng nhất định phải đem phần thưởng bắt được vào tay.
Huống chi, cho dù không có nhiệm vụ đi nữa, cậu cũng muốn để cho Chu Tử Bân nếm được một chút giáo huấn, nhiệm vụ của hệ thống, chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Chu Tử Bân thật cho rằng cậu không biết là hắn đang cố ý hay sao.
Vừa rồi trong lúc diễn, Chu Tử Bân đợi đến khi cậu thể hiện được cảm xúc và ánh mắt thích hợp, hắn liền cố ý tăng lên từng chút khí thế trong ánh mắt, rõ ràng chính là muốn cùng với Âu Dương Thiên Nhiên tạo nên sự đối lập. Mỗi khi Âu Dương Thiên Nhiên tăng lên chút khí thế, hắn liền tăng lên gấp đôi, nhưng nhân vật mà Âu Dương Thiên Nhiên đang sắm vai chính là Âu Dương Vũ, nam phụ này không phải loại người có bề ngoài cường thế áp đảo người khác. Cho nên cậu chẳng những phải biểu hiện ra tình cảnh đang phân tranh với Chu Tử Bân, làm ra được cảm giác sặc mùi thuốc súng, đồng thời cũng không làm mất đi vẻ cao lãnh vốn có của nam phụ. Cảnh diễn này đòi hỏi người diễn phải có được kỹ thuật cao mới thể hiện ra được.
Mặt khác, Âu Dương Thiên Nhiên cũng có chút khinh địch, cậu ban đầu đã coi thường Chu Tử Bân. Kỹ thuật diễn của hắn quả thực không tồi, ít nhất đối với Âu Dương Thiên Nhiên mà nói, kỹ thuật diễn của Chu Tử Bân tốt hơn so với Trần Vi Vi rất nhiều. Lúc trước vẫn luôn không có cảnh cùng Chu Tử Bân đối diễn, cho nên hiện tại khi vừa mới bắt đầu đối diễn, Chu Tử Bân liền ra oai phủ đầu với cậu. Từ lúc bắt đầu hắn có ý kiến với cậu, có điều cậu cũng lười để ý, hiện tại lại chèn ép cậu, bất quá Âu Dương Thiên Nhiên cậu là người dễ dàng bị khi dễ như vậy sao?
Ở một bên khác, sau khi chứng kiến cảnh Âu Dương Thiên Nhiên bị Nghiêm Khoan mắng cả buổi sáng, trong lòng Chu Tử Bân liền kêu một cái sảng khoái, ngoài ra bản thân hắn cũng càng thêm khinh thường Âu Dương Thiên Nhiên. Nhìn đi, kỹ thuật diễn của cậu ta bất quá cũng chỉ có như thế, tuy rằng quả thực không tồi, nhưng một khi hắn dùng hết toàn lực, cậu ta vẫn là thua kém hắn. Nhớ tới mấy ngày hôm trước, Nghiêm Khoan còn khen ngợi Âu Dương Thiên Nhiên rất có thiên phú biểu diễn, là thiên tài gì gì đó, Chu Tử Bân liền nhịn không được lộ ra một nụ cười trào phúng. Thiên tài cái gì chứ? Bất quá cũng chỉ được nhiêu đó.
Buổi sáng hôm nay không có suất diễn của Trần Vi Vi, cho nên Trần Vi Vi ngồi ở ngoài quan sát Âu Dương Thiên Nhiên và Chu Tử Bân đóng phim. Bởi vì cô ta và Âu Dương Thiên Nhiên đã từng đối diễn qua, cho nên đối với kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên có vài phần hiểu biết. Sở dĩ buổi sáng hôm nay bị NG nhiều lần như vậy, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn đều là lỗi ở Âu Dương Thiên Nhiên, Chu Tử Bân cũng có rất nhiều vấn đề. Trần Vi Vi nhìn ra được, Chu Tử Bân chính là đang dùng kỹ thuật diễn của mình để chèn ép Âu Dương Thiên Nhiên. Cô ta nhận ra được, đương nhiên tổng đạo diễn là Nghiêm Khoan không có khả năng không nhận ra, chỉ là không biết Nghiêm Khoan vì cái gì lại không chỉ ra mà thôi.
Nếu như Nghiêm Khoan không nói, Trần Vi Vi cũng không nghĩ phải nhúng tay, tuy rằng cô ta đối với Chu Tử Bân không có ấn tượng tốt đẹp gì, nhưng đương nhiên cô ta cũng không cần vô cớ chọc phải phiền toái cho bản thân. Tuy rằng quả thực Trần Vi Vi đối với Âu Dương Thiên Nhiên ấn tượng không tồi, nhưng dù gì đi nữa Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại không phải cũng chỉ là một tân nhân thôi sao? Tuy rằng cậu ta đã ký hợp đồng với công ty giải trí Sao Trời, hơn nữa lại còn có được người đại diện kim bài Hạ Tuấn Quân, nhưng hiện tại vẫn chưa chắc chắn được Âu Dương Thiên Nhiên có chỗ dựa đằng sau hay không, cô ta đương nhiên sẽ không tùy tiện để bản thân vướng vào trung tâm rắc rối.
Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, tuy rằng thời tiết vô cùng nóng bức, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên lại thuộc tuýp người rất ít khi ra mồ hôi, vì vậy cho dù quay diễn hơn một tiếng buổi sáng, lớp trang điểm nhẹ trên mặt cậu một chút cũng chưa hề trôi đi. Chẳng qua do uống vài ngụm nước, cho nên phải tô lại chút son mà thôi.
Cảnh diễn lại rất nhanh liền bắt đầu. Cốt truyện vẫn là một màn lúc trước, lời kịch cũng giống nhau như đúc. Nhưng vào lúc này, khi cảnh quay đến đoạn mấu cốt là Đan Hướng Minh và Âu Dương Vũ lần nữa đối diễn, lại xảy ra hình ảnh hoàn toàn bất đồng với buổi sáng.
Chu Tử Bân phát hiện Âu Dương Thiên Nhiên so với lúc sáng hoàn toàn không giống nhau. Thời điểm hắn vừa nói xong lời kịch của mình, khoé miệng Âu Dương Thiên Nhiên liền hơi nhấp, trong mắt đen nhánh, giống như vực sâu, làm người khác thấy không đoán rõ được trong lòng cậu đang suy nghĩ gì.
"Đánh cược gì?"
Lời kịch vẫn như cũ không hề thay đổi, nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau. Âm thanh của cậu ta so với lúc trước thâm trầm thêm một ít, có chút giống cố tình đè thấp, thời điểm nói ra những lời này, đôi mắt hơi hơi nhíu lại, tức khắc liền có một loại khí thế như có như không. Tự tin, trầm ổn, đồng thời lời nói lãnh đạm, lại dường như mang theo một tí xíu cao ngạo, tựa hồ căn bản không hề đem cái gọi là đánh cược của Chu Tử Bân đặt ở trong mắt, phảng phất như không có bất cứ điều gì có thể khiến trong lòng cậu ta nhấc lên gợn sóng.
Chu Tử Bân đứng đối diện với Âu Dương Thiên Nhiên, rõ ràng cảm giác được Âu Dương Thiên Nhiên biến hóa, trong lòng cả kinh, kỹ thuật diễn của tên Âu Dương Thiên Nhiên này tựa hồ tăng lên. Đây là có chuyện gì? Bất quá cho dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, Chu Tử Bân cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, gương mặt của hắn vẫn như cũ duy trì cái loại kiêu ngạo thuộc về nam chủ.
"Nếu trong lần thi cấp thành phố môn tiếng Anh này, tao thắng mày, mày phải ở trước mặt mọi người cúi đầu, hướng Kiều Tường Vi xin lỗi, hơn nữa còn phải được cô ấy tha thứ. Nếu tao thua, tao coi như ở trước mặt mọi người cúi đầu xin lỗi mày, thế nào, mày dám nhận không?"
Không hề có đáp lại. So với vừa rồi bất đồng, Âu Dương Thiên Nhiên không lập tức đáp lại, gió thổi qua mái tóc trước trán cậu, làm lộ ra cái trán no đủ tinh xảo của cậu, thần bí trong ánh mắt Âu Dương Thiên Nhiên sâu không thấy đáy.
Rõ ràng người vẫn là Âu Dương Thiên Nhiên, nhưng ánh mắt lại thay đổi hẳn, giữa lạnh băng còn mang theo sắc bén, giống như trong gió đông mang theo băng tuyết lạnh đến thấu xương. Chu Tử Bân phảng phất thấy bản thân đang ở nơi băng thiên tuyết địa, phía trước lại chính là tiên nhân cao cao tại thượng. Âu Dương Thiên Nhiên chậm rãi mở miệng, ánh mắt phảng phất như chỉ đang nhìn một con kiến mà hướng về Chu Tử Bân, sau đó lại dùng thanh âm lãnh đạm, không mang theo bất kì tình cảm nào mà vang lên.
"Được."
Chu Tử Bân đột nhiên cảm giác được toàn thân mình đều không động đậy được, cứng đờ đứng tại chỗ.
"Cắt...... Chu Tử Bân, cậu như thế nghĩa là sao, đột nhiên lại như một khúc gỗ nhìn Âu Dương làm cái gì? Lời kịch của cậu đâu rồi? Lời kịch bị chó ăn rồi sao?"
Giọng nói của Nghiêm Khoan giống như từ chân trời truyền đến, rơi vào bên tai của Chu Tử Bân, đem hắn từ trong thất thần kéo lại.
"Tôi......"
Chu Tử Bân phục hồi tinh thần lại, dường như chớp chớp mắt vài cái lại còn rất là mờ mịt, sau đó Nghiêm Khoan lại bị chọc nổi giận.
Ban đầu bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên bị NG rất nhiều lần, cho nên hiện tại Nghiêm Khoan vô cùng mất kiên nhẫn, lại nhìn thấy Chu Tử Bân cư nhiên ngơ ngác mà nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, ngay cả lời kịch cũng đều quên mất, vì vậy lại càng thêm không kiên nhẫn.
"Tôi cái gì tôi? Tuy rằng tôi biết Âu Dương rất tuấn tú, nhưng cậu cũng không cần phải nhìn cậu ta đến nỗi ngây người đi? Nhanh lên! Diễn lại một lần nữa."
Mọi người xung quanh bởi vì lời nói của Nghiêm Khoan, đều bật cười. Đích xác, bộ dáng ngơ ngác vừa rồi của Chu Tử Bân khi nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, xác thật rất giống ở phát hoa si. Trần Vi Vi ngồi phía sau Nghiêm Khoan cũng mỉm cười nhưng xem lẫn là chú ý đến Âu Dương Thiên Nhiên. Nữ diễn viên sắm vai nữ phụ đang ngồi một bên xem kịch bản cũng nhịn không được che miệng cười.
Chu Tử Bân lúc này mới phản ứng lại được, trừng mắt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, đều là tại cậu ta, nếu không phải tại cậu ta, hắn cũng sẽ. không bị giễu cợt như vậy. Hắn vừa rồi cư nhiên lại bị kỹ thuật diễn của tên tiểu bạch kiểm Âu Dương Thiên Nhiên này chấn trụ, quả thực không thể tha thứ.
Âu Dương Thiên Nhiên ngay lúc Nghiêm Khoan vừa kêu cắt, liền lập tức đem ánh mắt thu trở về, hiện tại nhìn thấy Chu Tử Bân thẹn quá thành giận mà trừng mắt cậu, Âu Dương Thiên Nhiên vẻ mặt không sao cả, lập tức bắt đầu lần quay chụp thứ hai.
Ngay sau đó, tình cảnh thú vị liền xảy ra, lúc trước vẫn luôn là Âu Dương Thiên Nhiên bị NG, hiện tại đến phiên Chu Tử Bân không ngừng bị NG, mỗi một lần bị NG, Chu Tử Bân liền bị Nghiêm Khoan mắng đến máu chó phun đầy đầu, một chút mặt mũi đều không cho. Hạ Tuấn Quân đứng ở một bên thấy Âu Dương Thiên Nhiên chẳng những không có bị mắng, còn được Nghiêm Khoan khen ngợi, lập tức cười cười.
Âu Dương thiếu gia, đó là cố ý a!
Không sai, Âu Dương Thiên Nhiên chính là cố ý. Âu Dương Thiên Nhiên luôn luôn keo kiệt, có thù báo thù, có oán báo oán, ai bảo Chu Tử Bân lúc trước gây phiền toái cho cậu làm chi. Hiện tại đến phiên Chu Tử Bân lĩnh hội một chút.
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Bất quá, Âu Dương Thiên Nhiên vẫn có chừng mực, đợi đến khi Chu Tử Bân bị NG bằng với số lần của cậu lúc trước, Âu Dương Thiên Nhiên liền buông tha hắn, để cho một màn quay chụp này thuận lợi thông qua. Bằng không, liên luỵ đến những người khác ờ đoàn phim cùng chịu tội, lại lãng phí thời gian và tiền bạc của đoàn phim cũng không tốt.
Hết thảy những điều này Nghiêm Khoan đều xem trong mắt, ban đầu ông còn tính toán lúc Âu Dương Thiên Nhiên có chút quá mức, nhắc nhở một chút, nhưng lại không nghĩ tới ngay tại thời điểm thích hợp, Âu Dương Thiên Nhiên liền tự động thu liễm lại. Cho nên Nghiêm Khoan cũng không nói thêm cái gì nữa. Là một người diễn viên, nếu không thể tự khắc phục áp lực đến từ diễn viên có kỹ thuật diễn tốt hơn bản thân mình, thì không thể trở thành một người diễn viên ưu tú được. Chỉ là khiến Nghiêm Khoan không nghĩ tới chính là, Âu Dương Thiên Nhiên lại có thể trong ngắn ngủn nửa tháng, cư nhiên đã đem kỹ thuật diễn của cậu ta nâng lên hoặc là nói, lấn át được cả Chu Tử Bân. Âu Dương Thiên Nhiên này, quả nhiên là trời sinh để làm diễn viên a, là một thiên tài.
Chu Tử Bân tức giận muốn chết, ban đầu hắn muốn dùng kỹ thuật diễn để áp chế Âu Dương Thiên Nhiên, nhưng lại không nghĩ tới, hắn bị đối phương lật ngược áp chế. Khiến hắn bị Nghiêm Khoan mắng hơn một giờ, trở thành trò cười cho toàn bộ đoàn phim. Điều này làm cho Chu Tử Bân càng thêm oán hận Âu Dương Thiên Nhiên. Lúc ăn cơm, hắn vô thức bẻ gãy đôi đũa dùng một lần, lại nhìn đến hộp cơm khó ăn của mình, sau đó nhìn nhìn đồ ăn do Hạ Tuấn Quân tự mình từ bên ngoài đem đến cho Âu Dương Thiên Nhiên, nghe nói là làm ở nhà, bốn mặn một canh, vô cùng tinh mỹ, khiến Chu Tử Bân đối với Âu Dương Thiên Nhiên càng thêm nghiến răng nghiến lợi.
Thời điểm ăn cơm giữa trưa và buổi tối, người ở đoàn phim đều thích vây quanh bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên ăn cơm, ngay cả Tổng đạo diễn Nghiêm Khoan này cũng không ngoại lệ. Vì cái gì? Bởi vì đi theo Âu Dương Thiên Nhiên có thịt ăn a!
Không phát hiện rằng com trưa và cơm triều của cậu ấy ít nhất cũng là bốn mặn một canh hay sao? Có thịt có đồ ăn, hơn nữa hương vị cũng phi thường ngon miệng, mỗi ngày còn không hề trùng lặp.
Từ lúc bắt đầu, mọi người trong đoàn phim đã nhìn thấy Hạ Tuấn Quân mỗi ngày chạy ra chạy vào đưa đồ ăn cho Âu Dương Thiên Nhiên, họ còn cảm thấy Âu Dương Thiên Nhiên chính là có tính tình đại thiếu gia, không ăn khổ được. Nhưng thực mau, người trong đoàn phim đã bị Âu Dương Thiên Nhiên thu phục, bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên không ăn mảnh. Mỗi lần ăn cơm, đều mời mọi người trong đoàn phim cùng nhau ăn. Điều này làm cho quan hệ giữa Âu Dương Thiên Nhiên và đoàn phim càng kéo gần lại hơn, đồng thời cũng gia tăng hảo cảm của bọn họ đối với bản thân cậu.
Đặc biệt là có một lần, Hạ Tuấn Quân bởi vì có việc, không thể đem đồ ăn đến cho Âu Dương Thiên Nhiên được, Âu Dương Thiên Nhiên liền đi theo đoàn phim cùng mọi người ăn cơm hộp một ngày, một chút câu oán hận cũng đều không có, còn ăn đến đặc biệt ngon miệng. Lúc này mọi người trong đoàn phim liền thay đổi cách nhìn đối với Âu Dương Thiên Nhiên.
Nhìn thấy người trong đoàn phim cư nhiên đều cùng Âu Dương Thiên Nhiên có quan hệ tốt như vậy, Chu Tử Bân tức giận muốn chết, nhưng lại không có cách nào so với Âu Dương Thiên Nhiên. Bởi vì hắn so bất cậu ta không đẹp bằng, dáng người cũng không đẹp bằng, khí chất cũng không, đáng giận nhất chính là kỹ thuật diễn của tên đó không tồi chút nào a a a. Hơn nữa, so với thời điểm vừa tiến vào đoàn phim, tiến bộ hơn rất nhiều.
Nhìn thấy bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên vây đầy người, mà bên cạnh bản thân lại chỉ có trợ lý, Chu Tử Bân liền cảm giác được chút gì đó thất vọng. Ngay cả tiện nhân Trần Vi Vi kia cư nhiên cũng đi đến cạnh tên Âu Dương Thiên Nhiên đó, cùng tên đó vừa nói vừa cười.
Dựa vào cái gì? Hắn mới chính là nam chính của bộ phim này.
Ăn xong cơm trưa, Âu Dương Thiên Nhiên cùng Chu Tử Bân ở buồng vệ sinh đυ.ng phải, nói đúng ra, là Chu Tử Bân cố ý đuổi kịp Âu Dương Thiên Nhiên.
"Âu Dương Thiên Nhiên, đừng tưởng rằng chỉ bao nhiêu đó thì cho là ghê gớm. Kế tiếp, tôi sẽ dùng kỹ thuật diễn của bản thân khiến cho cậu hối hận khi tham gia vào cái đoàn phim này."
Chu Tử Bân nghiến chặt răng mà nói.
"Phải không? Tôi chờ xem."
Âu Dương Thiên Nhiên ánh mắt cười như không cười, so kỹ thuật diễn? Ai sợ ai.
*editor : đừng vội ghét Bân nhi nhe, em ấy chỉ là ngạo kiều thôi. Hông phải phản diện đâu. ------Editor:Sr vì lâu rồi chưa đăng cho mn. Dạo trước Miu bận nên ngừng hai bộ một thời gian. Năm nay Miu 12 rồi cho nên ít thời gian edit, mong mn cho Miu xíu kiên nhẫn nhe, đừng bỏ sớm. Bộ này hay lắm ^^ sẽ cố edit cho mn.