“Tô Trì đợi một lát, nhưng đối phương không nhận bao lì xì, cũng không trả lời tin nhắn của cô.
Cô đặt điện thoại xuống, tâm trạng có chút suy sụp.
Dù sao đột nhiên nhận được tin bạn cũ qua đời, chẳng ai mà vui vẻ nổi.
Nhưng mà phong cách nhắn tin thường ngày của L thiên về lạnh lùng, có vẻ giống thẳng nam…
Hóa ra lại là con gái ư?
Tô Trì chậm rãi nhớ lại vài chuyện trước kia.
Cô và L quen biết nhau qua một diễn đàn.
Khi đó, diễn đàn vẫn chưa bị đánh sập, có người thành lập một nhóm những người yêu thích lịch sử. Tô Trì có khá nhiều tiền tiêu vặt, cô góp chút tiền, thành công được thăng làm phó nhóm. Mà L cũng là một trong những phó nhóm của nhóm.
Khác với những phó nhóm có thực quyền khác khác, cô và L chỉ là phó nhóm trên danh nghĩa, bởi vì hai người đều không thích công việc quản lý nhóm này.
Một lần nọ, thành viên của nhóm xảy ra tranh chấp, mà những phó nhóm khác đều có việc bận, nên trách nhiệm hòa giải rơi xuống đầu cô và L.
Phong cách hòa giải của L rất đơn giản, thô bạo.
Khi đó, các thành viên trong nhóm cãi nhau bằng cách viết luận văn, ai nấy đều đưa ra luận điểm, luận cứ, minh chứng và lập luận vô cùng xác đáng; đồng thời còn trích dẫn cả tài liệu tham khảo. Cách hòa giải của L còn có hiệu quả hơn cả đè bọn họ ra mà đánh năm mươi roi, anh chỉ dùng một hai câu đã chỉ ra lỗ hổng trong luận văn của bọn họ, một châm thấy máu.
Để bác bỏ lập luận của L, nhóm thành viên có tranh chấp kia định tiếp tục viết một bài luận văn khác. Thế nhưng sau khi bọn họ tra tài liệu…, bọn họ lại im lặng một cách thần kì.
Lúc ấy Tô Trì không hiểu vì sao, thế nhưng khi cô viết luận văn tốt nghiệp, cô bỗng tinh ngộ.
… Có lẽ mấy người đó cảm nhận được loại cảm giác sợ hãi khi bị giáo sư chỉ ra chỗ sai sót trong luận văn.
So với L, cách hòa giải của cô vô cùng ngốc nghếch.
Có túi tiền dư dả, Tô Trì đã mua tặng họ vài món quà nhỏ, phát đều cho cả hai bên với danh nghĩa phần thưởng vì đã “cống hiến cho sự phát triển của nhóm”. Nhận quà của cô rồi, tất nhiên bọn họ cũng phải nể mặt, không gây ầm ĩ khó coi như trước nữa.
Cô và L thường xuyên trao đổi nên dần trở thành cộng sự của nhau. Về sau hai người nhận phụ trách một số vấn đề của nhóm, quan hệ cũng dần thân thiết.
Sau này bọn họ đều bận rộn, không có thời gian quản lý chuyện trong nhóm, nên cùng từ chức phó nhóm, dần mất liên lạc với những thành viên khác trong nhóm. Nhưng hai người lại vẫn thường xuyên liên lạc, thi thoảng còn kể nhau nghe về tình hình gần đây của bản thân.
Lần cuối cùng trò chuyện, chính là cái lần L nói với cô rằng có lẽ anh đã bị ung thư não, phải ra nước ngoài điều trị.
Sau đó thì…
Ôi chao.
Mất đi một người bạn, trong lòng Tô Trì có chút buồn bã.