Chương 5: Tôi Không Muốn Xem

"HOLY SHIT!!"

Tôi giật mình nhảy lùi và quay người đi, không dám nhìn vào cái xác.

Đó... đó là một người thật sự.

Chết tiệt. Tôi chưa bao giờ thấy một thi thể thật trước đây.

Thi thể đang phân hủy nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một người đàn ông.

Tôi quay lại và đi xa mà không nhìn lại nó.

Nếu không cẩn thận, tôi có thể trở thành như vậy.

Trở lại khu cắm trại thô sơ mà trước đó tôi đã dựng. Hiện tại, thứ duy nhất tôi có là một lò sưởi đá nhỏ, nhưng điều đó cũng đủ để coi đó là biểu tượng cho khu định cư nhỏ bé của tôi.Cuối cùng, tôi đã quay trở lại và mất một lúc để lấy lại hơi thở. Tôi thực sự không muốn chứng kiến điều đó nữa.

Tôi ngồi trên khúc gỗ gần lò sưởi và chờ cho Minion Chiến Binh của tôi quay trở lại.

[Minion Chiến binh của bạn đã thu thập: [6x] thịt, [5x] táo, [13x] đá]

[[Minion Chiến binh của bạn đã nhận được [11] kinh nghiệm kể từ chuyến thám hiểm cuối cùng]

[Minion Chiến binh của bạn có thể tăng cấp!]

+25% sức mạnh

+35% sức khỏe

+10% tốc độ

[Vật phẩm mới!] - Khiên gỗ nhỏ

Bất ngờ, một chiếc khiên nhỏ nhưng chắc chắn xuất hiện trong tay trái của Minion Chiến Binh. Sau khi nó lên cấp, tôi quyết định cho nó đi thu thập tài nguyên lần nữa. Tuy còn hơi lo lắng vì cái xác chết, nhưng quan trọng là tôi phải sử dụng thời gian của mình hiệu quả để thu thập nhiều tài nguyên nhất có thể.

Tôi thực sự đã có đủ nguyên liệu để tạo nên một Minion Trinh sát mới. Với Minion Chiến binh của mình, sau mỗi lần thám hiểm, tôi có thể chế tạo thêm một Minion Trinh sát. Điều này thật tuyệt vời.

Sau khi chế tạo một Minion Trinh sát khác, nâng tổng số Minion lên năm; Tôi chắc chắn cũng sẽ cho nó học [Thu thập tài nguyên].

Đột nhiên,có tiếng bước chân trong rừng.

lùi lại vài bước vì tôi không biết nó có thể là gì. Nó to hơn và hỗn loạn hơn nhiều so với tiếng bước chân của lũ Minions nên phải thật cảnh giác.

Minion tiều phu và Minion chiến binh đã đi tìm kiếm tài nguyên nên tất cả những gì tôi có là ba Minion trinh sát.

Đột nhiên, từ phía sau cây, một cô gái xuất hiện.

"Chào?" Cô ấy thì thầm rồi từ từ đi về phía tôi và không quên quan sát các Minion Trinh Sát.

"Có chuyện gì thế?" Tôi hỏi.

Khi nhìn cô ấy kỹ hơn, có thể nói rằng cô ấy vẫn mặc đồng phục học sinh, giống như tôi. Tuy nhiên, tôi lại không thể nhận ra ngôi trường nào cả. Thực sự không thể nói rõ được nhưng cô ấy có vẻ nhỏ hơn tôi vài tuổi.

"Ừm... anh có đồ ăn không?"

Táo đã được dùng hết để chế tạo Minion Thám Hiểm, nhưng tôi vẫn còn vài miếng thịt động vật được cất giữ.Tuy nhiên, sẽ phải đốt lò và nấu nó.

"Um... em từ đâu đến vậy...?"

sau một lúc im lặng thì em bắt đầu kể

"Em không biết, khi đang đi về nhà thì đột nhiên... rồi em tỉnh dậy trong một khu rừng..."

Nghe có vẻ giống như một kịch bản tương tự như những gì tôi đã gặp phải.

"Anh có thể cho em một ít đồ ăn"

"Cảm ơn anh... Em đã rất đói vì không thể tìm được thức ăn."

Tôi đã sống sót hoàn toàn nhờ mấy quả táo mà bữa sáng tôi ăn ngày hôm trước vì thế cũng cảm thấy hơi đói bụng. Tôi tiến tới lò sưởi và đốt củi, ngọn lửa màu cam sáng bùng lên làm khu vực này trở nên ấm áp.

lấy miếng thịt ra khỏi kho, tôi dùng vài cây que và xiên qua chúng để có thể nấu thịt trực tiếp trên lửa.

"Sẽ mất bao lâu ạ?" Cô ấy hỏi.

“Thành thật mà nói, anh không biết, anh chưa bao giờ nấu thịt như thế này trước đây, có lẽ sẽ nấu cho đến khi bên ngoài có màu nâu vừa phải.”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt háo hức.

Cuối cùng, mép thịt chuyển sang màu nâu đáng kể, đến mức các mép bắt đầu cháy thành than và chuyển sang màu đen.

“Được rồi, chắc là nó đã chín rồi đấy.”

Tôi đã chờ cho đến khi miếng thịt được nướng chín từ lò sưởi trước khi đưa cho cô ấy một miếng. Cô ấy ăn miếng thịt đó với tốc độ nhanh như một con sóc chuột nhỏ. Tôi cũng ăn miếng bít tết của mình một cách cẩn thận. Chúng tôi ăn trong im lặng một lúc cho đến khi tôi hoàn thành bữa ăn của mình.

"Vậy em học ở trường nào? Tôi hỏi."

"Em ấy cắn miếng bít tết rồi trả lời."

"Em học tại Trường Nữ sinh Valencian."

Tôi nhớ đã nghe về ngôi trường đó. Đó là một trường có danh tiếng khá gần trường của tôi. Thật ngạc nhiên vì tôi không nhận ra bộ đồng phục.

"Ồ phải rồi, Anh suýt quên hỏi, em tên là gì?"

"Em tên Rosie ạ"

Đột nhiên, Minion Chiến binh của tôi quay trở lại, khiến em ấy hơi sợ hãi.

[Minion Chiến binh của bạn đã thu thập: [9x] thịt, [6x] táo, [15x] đá]

[Minion Chiến binh của bạn đã nhận được [12] kinh nghiệm kể từ cuộc thám hiểm trước]

"Không sao, đó là Minion của a, nó sẽ không làm hại em"

Tôi nhìn lên bầu trời và thấy trời đang dần tối. Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để kiểm tra Minion Tiều Phu của mình. Tôi tắt các hành động tự động của nó và đợi cho nó trở lại.

"Rosie, em có hệ thống gì vậy?"

"Em có Hệ thống Thực vật học, nhưng thật sự rất khó để lên cấp... Em không thể hiểu được tất cả những thứ này."

"""Chà... Anh thực sự không biết phải nói gì với em. Trên người em có nhiều tài nguyên không?""

"

"Em không có nhiều... chỉ có một số cây và một ít gỗ thôi."

"Không sao , anh nghĩ vậy... Anh sẽ tạo cho bạn một nơi trú ẩn tối nay và chúng ta có thể cùng nhau làm việc vào ngày mai."

"Cảm ơn anh."

Đột nhiên, tôi nhìn sang các Minion Trinh sát của mình và một trong số chúng đã hoàn thành việc học [Thu thập tài nguyên]. Tôi mở menu Minion và xem nó.

Sau đó tôi được cung cấp nhiều lựa chọn hơn về những gì chúng có thể học được.

- [Khai thác mỏ]

- [Chặt cây]

- [Làm Nông]

- [Săn bắn]

Tôi được cung cấp thêm các lựa chọn khác. Tôi quyết định lựa chọn dễ nhất là chỉ cho nó học [Chặt gỗ], có vẻ đơn giản để quản lý và luôn hữu ích. Một lần nữa, nó rút ra một cuốn sách từ không khí và bắt đầu học.

Bầu trời tối sầm và Minion tiều phu của tôi quay trở lại. Không có tin nhắn trả lại vì tất cả tài nguyên của nó đã được gửi ngay lập tức vào kho của tôi. Nó cũng thăng cấp lần nữa.

+20% Hiệu suất

+25% máu

+5% May mắn

[KỸ NĂNG MỚI] - Phá Bỏ Cây

Tôi quyết định xem lại kho đồ của mình để xem tôi đã thu thập được bao nhiêu tài nguyên.

398/450

[129x] gỗ

[19x] táo

[201x] lá

[16x] thịt

[33x] đá

Nó đã thu thập được một lượng tài nguyên khá lớn. Kho hàng của tôi đã được mở rộng và gần như đầy.

Đã đến lúc chuẩn bị cho buổi tối.

Vì lý do nào đó, Rosie đang thì thầm với chính mình.