Ngải Sơn tỉnh lại thấy trong phòng khách không có ai, lại đến WC cùng các phòng khác tìm một vòng, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tiểu Đào, không khỏi thấp giọng mắng: “Con đàn bà thối, may mà bọn chị Liêu còn chưa trở về.” Bằng không phải ăn chửi sẽ chỉ là hắn, con ả Tiểu Đào kia chỉ biết tránh đằng sau ông già nhà ả.
Ngải Sơn lấy chìa khóa ra mở căn phòng chỉ khóa mỗi mình bé trai, vừa đẩy cửa đi vào đầu tiên đã nhìn thấy sợi xích sắt bị cắt đứt kia, tiếp theo lại nhìn thấy cửa sổ bị mạnh mẽ phá vỡ.
“Người đâu rồi?” Ngải Sơn trong nháy mắt mặt mũi trắng bệch, chạy nhanh đến bên cửa sổ xem, kết quả chỉ nhìn thấy bóng dáng một chiếc xe rác đang chạy đi, trừ cái đó ra thì chẳng có gì hết nữa.
Chuyện này không có khả năng! Hai tầng, chung quanh lại không có bất cứ thứ gì trợ lực, trẻ con bốn năm tuổi làm sao có thể chạy thoát từ cửa sổ được?
Ngải Sơn chạy tới xem xiềng xích trên tường, bộ vị đứt gãy không có bất cứ hiện tượng sử dụng công cụ gì —— là bị cắt đứt ngay và luôn!
Loại lực đạo này cho dù có là nam nhân thành niên thì cũng không có khả năng, căn bản không phải là một đứa nhỏ có khả năng cắt đứt!
Trong đầu Ngải Sơn ầm ầm vang lên, chị Liêu vẫn luôn dặn dò kỹ, cho dù đứa nhỏ nào có chạy, cũng không thể để đứa nhỏ này chạy được, chỉ cần nó chạy thoát, tất cả bọn họ liền xong đời luôn!
Thế này thì phải bàn giao cho chị Liêu thế quái nào đây! Hơn nữa chú Nghê hiện giờ cũng đã đến trấn Dao Bình, nếu biết được đứa nhỏ này chạy, tuyệt đối không có khả năng trách tội con gái của lão, bị xử trí sẽ chỉ có mình Ngải Sơn gã!
Trong đầu suy nghĩ tán loạn một hồi lâu, mồ hôi lạnh trên mặt Ngải Sơn chảy ròng ròng, gã đột nhiên chú ý tới phòng cách vách hình như không có thanh âm gì cả, một đám trẻ con ở bên trong, cho dù có lại an tĩnh thì vẫn có thể nghe được một ít thanh âm rất nhỏ, mà lúc này vậy mà thanh âm gì cũng không hề có!
Ngải Sơn cuống quít chạy về phía phòng cách vách, chỉ có vài bước, gã đã tán loạn đến mức không cẩn thận sẫy chân té ngã một cái, sau khi bò dậy mở cửa phòng cách vách, nhìn căn phòng trống không không có một bóng người, Ngải Sơn hoàn toàn tê liệt ngồi ở trên mặt đất.
“Chuyện này không có khả năng, tại sao lại như vậy…… Mình chỉ là say một hồi thôi mà……” Ngải Sơn lẩm bẩm tự nói, nói đến sau đó biểu tình trên mặt gã nháy mắt trở nên dữ tợn bất kham, “Đều do con đàn bà thốiTiểu Đào kia, đi tắm mỗi ngày cái gì, biết rõ mình uống say ở trong phòng khách mà còn dám đi ra ngoài, đều là bởi vì ả!”
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến thanh âm chìa khóa mở cửa, còn có tiếng Tiểu Đào hừ bài hát.
Ngải Sơn chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, đi về phía cửa, ngay trong nháy mắt Tiểu Đào vào cửa, mắt lộ ra hung ác, một phen bóp lấy cổ cô ta……
Xe rác cơ hồ phải vòng hơn phân nửa thị trấn, thu đầy một xe rác mới có thể trở về nhà máy rác.
Nhà máy rác bởi vì mỗi ngày đều phải đốt cháy một lượng lớn rác thải, cho nên được xây dựng ở một địa phương hoang vắng không chút hơi người bên cạnh thị trấn.
Dư Gia Đường ngồi trên đỉnh xe nhìn bản đồ hệ thống, trong toàn bộ nhà máy rác rưởi chỉ có mấy điểm tròn màu lam đại biểu cho người thường, địa phương xung quanh khác cũng không có người.
Thời điểm cách nhà máy rác thải còn có một đoạn khoảng cách ngắn, Dư Gia Đường nhảy xuống xe, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn cả xe rác chạy nhanh.
Tài xế xe rác rút một bàn tay, đang muốn đốt một cây thuốc lá, trong lúc lơ đãng quét qua cửa sổ kính bên cạnh, sợ tới mức điếu thuốc ngậm trong miệng cũng rớt luôn!
“Đó là thứ gì vậy?”
Thân hình lớn đến độ có thể so được với báo, tốc độ nhẹ nhàng đuổi kịp xe, nhưng từ ngoại hình mà xem thì lại chỉ là một con mèo bình thường, tài xế xe rác thiếu chút nữa còn tưởng mình hoa mắt, hắn xoa xoa đôi mắt, đến khi nhìn lần nữa, thân ảnh con mèo lớn kia đã biến mất tăm.
“Chắc là mình hoa mắt thật rồi.” Tài xế xe rác nghĩ thầm. Hắn mới vừa thở ra một hơi, thời điểm đang muốn nhấn tăng tốc độ để đến được nhà máy rác thải, phía bên ngoài cửa sổ ghế điều khiển đột nhiên toát ra một cái mặt mèo đang giương lớn cái miệng, lộ ra răng nanh sắc bén dữ tợn.
“A ——”
Xe rác đột ngột đánh một cú vòng ở trên đường, tài xế sợ tới mức tay chân mềm nhũn cả ra, muốn duỗi tay đi tắt máy, kết quả tay run rất nhiều lần vẫn chưa thể vặn được.
Dư Gia Đường một móng vuốt cào nát cửa sổ xe, mắt thấy lợi trảo của loài thú không biết tên đang tập kích về phía đầu mình, tài xế la lên một tiếng rồi hoàn toàn bị dọa ngất xỉu đi.
Trên mặt mèo lớn lộ ra thần sắc hơi mang khinh thường, vói móng vuốt qua không có công kích tài xế, mà là linh hoạt xoay hướng mở cửa xe từ bên trong, sau đó bắt lấy tài xế, kéo hắn từ trên xe xuống dưới, còn mình thì ngồi lên vị trí chủ điều khiển.
Dư Gia Đường biểu tình ngưng trọng nhìn chằm chằm tay lái trước mắt, trước kia lúc anh còn là nhân loại cũng biết lái xe, còn là một tay già đời, bởi vì ba anh chính là tài xế xe vận tải, anh từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc với xe, thời điểm hơn mười tuổi ba anh liền ở nhà dạy anh lái xe.
“Ký chủ, đừng nói với em là một con mèo như anh lại muốn chạy xe đấy.” Trong ý thức truyền đến thanh âm hoảng sợ của Đại Vương.
Dư Gia Đường dùng móng vuốt lau mặt một phen, bình tĩnh nói: “Em không phải thường xuyên muốn anh ghi nhớ mình có linh hồn nhân loại hay sao?”
Đại Vương:…… Không cách nào phản bác.
“Nhưng là hiện tại thời gian anh có thể duy trì hình thái mèo lớn, đã không đến nửa giờ nữa! Chờ sau khi thân thể thu nhỏ lại, anh ngay cả chân ga cũng không dẫm đến được đâu!”
Dư Gia Đường không sao cả: “Không phải còn có em sao, em lại cho anh mượn chút năng lượng là xong rồi.”
Đại Vương đối với ngữ khí đương nhiên của anh tỏ vẻ cực kỳ khϊếp sợ, tổn thọ nha, nó vì cái gì mà sẽ gặp được loại ký chủ vô lại thế này hả! Đã nói “Công trình sư linh hồn nhân loại”, “người làm vườn vô tư phụng hiến cho tổ quốc” đâu?
Một thầy giáo lại vô lại như vậy thật sự không sao hết trơn à?
Đại Vương muốn ý đồ ngăn cản loại hành vi hố hệ thống này của ký chủ một chút, nhưng không đợi nó mở miệng, đã nghe Dư Gia Đường tựa như bảo bảo tò mò hỏi: “Đại Vương, nhiệm vụ thứ nhất thất bại, anh sẽ bị đưa về thế giới nguyên lai, sau đó đối mặt với tình huống trọng thương gần chết hoặc là trực tiếp tử vong, vậy nếu là hệ thống mang ký chủ đầu tiên đi làm nhiệm vụ tay mới đầu tiên nhưng thất bại thì sao?”
Đại Vương:…… Nghe nói là bị đánh trở về xưởng chế tạo rèn luyện cải tạo lại?
“…… Thỉnh ký chủ yên tâm, em sẽ bồi ngài chiến đấu đến một khắc cuối cùng!” Nhiệm vụ thế giới mà xong, nó sẽ lập tức trở về tổng bộ xin tổ chức đổi ký chủ khác ngay và luôn.
Ai thích tiếp nhận thì cứ tiếp nhận, không cho đổi ký chủ nó nhất định sẽ tìm hiệp hội bảo hộ hệ thống đòi bình quyền!