Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Mọi người đều là cả kinh!
Nơi phát ra tiếng nói, hình như là ở cạnh cửa?
Trong hội trường, các phóng viên khả năng đánh hơi tin tức nhanh nhạy đảo mắt nhìn lại.
Trước mắt bao người, một cô gái đột ngột xuất hiện, thẳng tắp đi đến!
“Làm ơn nhường đường được không?”
Đối mặt với bức tường người chen chúc, cô dừng lại, không chút để ý nhướng mày.
Cô gái này đứng yên, mọi người mới có thể đánh giá một phen.
Vừa nhìn thấy, mọi người đều xôn xao!
Ôi, cô gái này, thật sự là một đại mỹ nhân!
Mái tóc dài đen nhanh nhu thuận thả xuôi, khoác trên hai vai. Đôi mắt đẹp lưu chuyển, dù trang điểm rất nhẹ, nhưng vẫn lộ ra ngũ quan tú mĩ đến cực điểm.
Trên người cô mặc một bộ quần áo do Valentino thiết kế, áo trắng váy đỏ, hiện ra mười phần giỏi giang.
Loại tương phản này, mang đến mỹ cảm khϊếp người.
Trong đoàn phóng viên, không ít người đã bắt đầu rì rầm to nhỏ, suy đoán thân phận cô gái này.
“Ách, vị tiểu thư này, cô là?”
Có người gan lớn, lập tức lớn tiếng hỏi.
Cô gái nhếch môi, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân, lại có trào phúng nhàn nhạt.
“Các vị đến đây, ngay cả đương sự là ai cũng không nhận ra sao?”
Trong ngữ khí, có một loại khí thế bễ nghễ toàn trường.
Đương sự?
Trừ bỏ Giang Diệc Thừa bên nhà trai này, vị còn lại kia?
Đó không phải là thiên kim nhà họ Diệp đã nɠɵạı ŧìиɧ trong truyền thuyết kia sao?
Những người công tác truyền thông ngây người một chút lập tức phản ứng lại.
Lập tức!
Nổi lên ồn ào.
Ánh mắt chúng phóng viên càng ngày càng sáng.
Mà ánh đèn flash vốn dĩ đã ngừng, trong nhất thời, lại lóe lên điên cuồng!
Vị Giang thiếu phu nhân thần bí, dám xuất hiện ở cuộc họp báo làm sáng tỏ tai tiếng của nhà trai.
Hơn nữa, nhìn thế nào, cũng không giống bộ dáng chột dạ.
Ngay cả gương mặt của nàng, so với ấn tượng bình đạm không có gì lạ trước đó của mọi người, kém khá xa!
Vở kịch hào môn tình thù này, chỉ sợ có nội tình khác a!
Quả thực là…… Quá tuyệt vời!
Đừng nghi ngờ, với những phóng viên mà nói, tin giật gân, doanh số mới là hết thảy!
Ai nói hôm nay bọn họ tới là vì giúp thiếu gia hào môn lấy lại công đạo?
Chỉ có tay mơ mới có thể tin tưởng chuyện cười đó!
“Hôm nay Diệp tiểu thư đi vào hiện trường, có phải để phản đối chuyện Giang thiếu nói cô nɠɵạı ŧìиɧ không?
“Diệp tiểu thư, xin hỏi cô thấy chuyện Giang thiếu đêm hôm khuya khoắt hôn Xa Phỉ Phỉ kịch liệt như thế nào?”
“Vừa rồi cô mắng thẳng lời của nhân chứng là không có căn cứ, có phải…”
……….
Lập tức, mọi người ào ào xông lên, các loại vấn đề như thủy triều, hướng vị nữ chính tai tiếng đột nhiên xuất hiện này, ào ào đổ xuống!
Trong một mảnh ầm ĩ.
Vân Khuynh vẫn duy trì thần sắc vân đạm phong khinh.
Nàng hơi ngước mắt, ánh mắt lướt qua mọi người, thấy được trên sân khấu, sắc mặt Giang Diệc Thừa đã trầm xuống.
A!
Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng, “Diệp Vân Khuynh” không dám xuất hiện?
Có lẽ, tính cách nhu thuận từ trước đến này của nguyên chủ, đã cho Giang Diệc Thừa tự tin.
Chỉ là, hiện tại, nếu là nàng khống chế thân thể này, như vậy, cũng làm cho những người thích đổi trắng thay đen này kiến thức một chút, thủ đoạn của đệ nhất thiên kim Đại Triều!
Vân Khuynh thu mắt, nâng tay, làm một động tác cần im lặng.
“Các vị, tạm thời đừng nóng nảy.”
Âm thanh thanh lãnh, rõ ràng không lớn.
Trong nháy mắt, mọi người lại yên lặng đến kỳ dị.
“Đêm nay, nếu tôi đã tới, tự nhiên là có chuyện muốn nói.”
Vân Khuynh liếc mắt nhìn toàn trường xung quanh một cái, cằm khẽ nhếch, trong đôi mắt xinh đẹp, ẩn hiện sắc bén.
“Tôi thật ra rất tò mò, khi nào mình đi nɠɵạı ŧìиɧ? Mà người chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của người chồng – Giang tiên sinh, lại tính trả đũa như thế nào?”
Vừa dứt lời, Giang Diệc Thừa ở trên sân khấu, bỗng dưng đứng dậy.
“Diệp Vân Khuynh!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi cả giận nói, trong nội tâm, là không thể tin tưởng!
Ả đàn bà này có cân lượng gì? Hắn còn không rõ sao?
Tối hôm qua vừa phản kháng hắn, hôm nay còn dám xuất hiện ở địa bàn của mình khıêυ khí©h?!
Vân Khuynh nhìn bộ dáng Giang Diệc Thừa có chút không nhịn được, không khỏi thoải mái.
“Sao vậy, Giang tiên sinh sắp tức hộc máu sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Diệc Thừa đen sì, hắn cố gắng khắc chế, lạnh nhạt nói.
“Diệp Vân Khuynh, cô hôm nay không mời mà đến, vì muốn đổi trắng thay đen, che giấu chân tướng phải không? Cô đã làm việc gì, trong lòng cô biết rõ!”
Vân Khuynh quả thực muốn vỗ tay cho kỹ thuật diễn của hắn.
Nhìn xem, lời này trình độ thật cao a, là để chứng thực hình tượng “không biết liêm sỉ” của nàng đi.
Đáng tiếc…
Ở trước mặt chứng cứ, tất cả đều là uổng công thôi.
Nàng cười không chút để ý: “Chân tướng? Bằng vào nhân chứng giả mà mấy người mời đến, thuận miệng bịa đặt sao?”
“Cô!”
“Làm ơn nhường đường.” Vân Khuynh nói lại lần nữa. Lần này, các phóng viên đều rất có ánh mắt mà tránh ra thành một con đường.
Vân Khuynh cất bước, thẳng tắp đi về phía sân khấu.
“Vị tiểu thư này. Tôi nhớ ra, tối hôm qua tôi không hề gặp cô. Không biết lời lên án của cô, từ đâu mà ra?”
Nàng dừng lại trước mặt “nhân chứng”, cười như không cười hỏi.
“Tôi…” Nữ phục vụ kia, tựa hồ bị dọa choáng váng.
Vân Khuynh thẳng tắp nhìn chằm chằm, lại hỏi: “Tôi nhớ rõ, trước đó cô từng là phục vụ phòng trong tuần trăng mật của chúng tôi, cho nên có thể nhận ra tôi đi. Vậy cô thử nói xem, phòng người đàn ông xa lạ mà tôi ở tối hôm qua, là phòng số mấy?”
……….
Người phục vụ kia không ngừng lắc đầu, không nói được cái gì. Dưới chất vấn không ngừng của Vân Khuynh, thân mình cô run lên, bỗng nhiên khóc nức nở nói: “Không, không có… Tôi chưa nhìn thấy cái gì hết! Là nhà họ Giang! Nhà họ Giang… ép buộc tôi!”
“Diệp tiểu thư, xin lỗi…”
Tình huống, đột nhiên xoay ngược lại!
Sắc mặt Giang Diệc Thừa vô cùng âm trầm, trợ lý kia cũng khẩn trương: “Cô, cô nói bậy gì đó!”
Nữ phục vụ kia khóc lớn.
Vị trợ lý đã đi tới, muốn bắt lấy nhân chứng phản bội này.
Một thân hình nghiêng qua, che chở cô.
Nữ phục vụ cảm thấy một lực nhẹ đặt trên vai mình, ngẩng đầu lên, không khỏi ngẩn ra.
Là Vân Khuynh.
“Đừng khóc.” Cô nhìn vị đại tiểu thư vừa rồi còn chất vấn mình liếc mình một cái, trong ánh mắt cô ấy, lại có trấn an.
Vân Khuynh cao giọng, nói với Giang Diệc Thừa: “Bức một cô gái yếu đuối tạo bằng chứng giả, Giang tiên sinh, thủ đoạn không tồi.”
“Cô!”
Giang Diệc Thừa nhìn nàng, ánh mắt như rắn độc.
Nhưng mà, Vân Khuynh hoàn toàn không hề bị dọa.
“Giang tiên sinh, ngài lấy ra nhiều chứng cứ để chứng minh cái gọi là sự thật đó, hiện tại, có dám xem chứng cứ của tôi không?”
Giang Diệc Thừa mày nhăn lại, đây là dương mưu.
Trước mắt bao người, hắn không thể không đồng ý.
Nhưng, hắn không tin, Diệp Vân Khuynh có thể có thủ đoạn gì?
Chẳng lẽ, ả ta hư trương thanh thế?
Đúng rồi!
Hẳn là như vậy!
Đầu óc Giang Diệc Thừa vừa chuyển, nháy mắt nghĩ thông suốt, liền bình tĩnh lại ngồi xuống…
“Có gì không thể? Theo tôi, người mua nhân chứng, là cô mới đúng.”
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe.
“Được! Nhân chứng? Tôi cũng có, hiện tại, mời ngài ấy đi lên.”
Nàng vừa vung tay lên, ngoài cửa, mấy bảo vệ mặc áo đen xuất hiện, đang bảo vệ một người đàn ông trung niên từ từ bước tới.
Các phóng viên lần nữa tránh ra thành con đường, tay không ngừng viết, điên cuồng ghi chép lại mọi việc.
Đợi người đàn ông kia đi đến trước sân khấu, Vân Khuynh xoay người, giới thiệu: “Đây là giám đốc Vương phụ trách quản lý tin tức khách hàng đã đăng ký tại Đế Hào.”
Nàng nghiêng đầu, nhìn nữ phục vụ: “Cô nhận ra không?”
Nữ phục vụ gật gật đầu, nhỏ giọng chào: “Giám đốc…”
Vân Khuynh cười cười, không nhanh không chậm lấy một cái microphone từ người nhà họ Giang, nhìn quanh hội trường một lần, mới nói.
“Về chuyện xảy ra tối hôm qua. Kỳ thật, đúng là tôi không ở trong phòng trăng mật cùng Giang tiên sinh. Nhưng, đó không phải vì tôi ở trong phòng một người đàn ông xa lạ, mà là tự đặt một phòng mới, một mình vào ở. Chuyện này, giám đốc Vương có thể chứng minh.”
Người đàn ông trung niên kia gật đầu, tiếp nhận microphone: “Chuyện quả là vậy… Trên thực tế, ngay buổi tối hôm sau hôm đến Đế Hào, Diệp tiểu thư đã tự mình đặt một phòng riêng… Mà mấy ngày này, theo lời nhân viên phục vụ, Diệp tiểu thư ở tại căn phòng mình tự đặt nhiều hơn…”
Còn chưa nói xong, vị trợ lý của Giang Diệc Thừa đã la lên: “Lời của một bên, ai biết được có phải sự thật hay không?”