Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Sở Ngự Thần ngẩn ra ngắn đến nỗi không thể nhận ra, cặp mắt tà nịnh xẹt qua tia dị sắc. Khi Vân Khuynh ngưng mắt nhìn lại, đã nhanh chóng bình tĩnh như cũ.
“Ồ?”
Nam tử cười như không cười liếc xéo nàng một cái, từ giữa môi, xả ra lời nói đầy ý trào phúng.
“Đáng tiếc, bổn vương không có ấn tượng gì với quận chúa cả.”
Dứt lời, hắn thu hồi trường tiên, xoay người —
“Đêm qua chỗ núi giả, Vương gia chẳng lẽ không nhận ra thần nữ?”
Tiếng nói réo rắt vang lên, Vân Khuynh lẳng lặng đứng yên tại chỗ, lúc này, nàng không hề bỏ qua bước chân hơi dừng của nam nhân.
Bất quá, Sở Ngự Thần như cũ không hề dừng lại.
Vân Khuynh cũng không vội, nàng nhếch môi, tiếp tục nói: “Chỉ không biết thánh thượng có thông hiểu cơ mật trong Ngự Hoa Viên hay không…”
Giây tiếp theo.
Sở Ngự Thần phút chốc quay đầu lại.
Nam tử nheo mắt lại, đuôi mắt hơi xếch mười phần nguy hiểm: “Nhu Hoa quận chúa… Ở trong cung, cần phải ăn nói cẩn thận.”
Trong giọng nói, là lạnh lẽo thấu xương.
Nhưng Vân Khuynh lại rũ mắt, có chút buồn cười —
Không nghĩ vị này diễn xuất một bộ tùy ý như thế, lại “chỉ điểm” mình phải ăn nói cẩn thận.
Nàng bỗng nhiên phúc thân: “Đa tạ Vương gia đề điểm, thần nữ thụ giáo.”
Chỉ là, vô luận là thần sắc hay tư thái, đều khiến người ta tìm không ra nửa phần sợ hãi.
Sở Ngự Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, biểu tình càng thêm tối nghĩa mà hung ác nham hiểm.
Vân Khuynh cũng thông minh thu thế, nhẹ giọng nói: “Hôm qua nhận được viện thủ của quý nhân, thần nữ vô cùng cảm kích.”
“Tuy thế lực đơn bạc, vẫn mong có thể báo đáp, mới mở miệng mạo phạm.”
“Báo đáp?”
Nghe vậy, môi nam tử mím lại, trong mắt tràn ra cuồng vọng tới cực hạn.
Trong chớp nhoáng, hắn xuất kỳ bất ý (*) giơ tay —
(*) Đầy đủ là Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý: Tấn công kẻ thù lúc chúng không phòng bị, hành động khi chúng không ngờ tới.
Một đạo hắc ảnh, xé gió mà tới!
Trường tiên tinh chuẩn quấn quanh eo thon của nữ tử, đột nhiên kéo lại gần!
Đó là nhuyễn ngọc nhập hoài (*).
(*) “Nhuyễn ngọc” trong “nhuyễn ngọc ôn hương” là chỉ cơ thể mềm mại của nữ tử, “nhập hoài” nghĩ là vào trong lòng.
Biến cố quá nhanh, khi bị trói đến cạnh Sở Ngự Thần —
Vân Khuynh thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại.
Giây tiếp theo.
Đã bị hắn kiềm giữ hàm dưới, bị bắt ngẩng đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lành lạnh thẳng tắp nhìn vào mắt nàng: “Không biết quận chúa muốn báo đáp như thế nào?”
Trong lòng Vân Khuynh chấn động, mặt ngoài lại nỗ lực duy trì trấn định, đạm thanh nói.
“Vương gia muốn như thế nào?”
Chỉ là, bên tai hồng thấu, vẫn như cũ bại lộ nỗi lòng.
Sở Ngự Thần hứng thú nheo mắt lại, tay bỗng nhiên xoa cần cổ mảnh dài của nàng, cái vuốt ve đầy nguy hiểm mà ái muội.
Động tác là cổ cung trang hơi buông lỏng, lộ ra da thịt trắng nõn, thế nhưng lại hiện lên một hồng ấn nhàn nhạt —
Ánh mắt nam nhân lập tức u ám đi.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy nhiệt ý dâng lên, chỉ một cái chớp mắt, mặt đẹp đã hiện lên màu đỏ nhợt nhạt.
Nàng biết hắn đang nhìn chăm chú dấu tay kia.
Sáng nay, khi nàng thay quần áo, đã trông thấy —
“Nghĩ đến Vương gia từng có ý định đoạn (*) thần nữ.”
(*) Đoạn: cắt đứt, ý chỉ anh Vương gia định bóp cổ chị nữ 9.
Nàng nhẹ giọng mở miệng, hàng mi dài buông xuống, che lại run rẩy trong mắt.
“Đúng.”
Sở Ngự Thần không hề cố kỵ thừa nhận, ý cười bên khóe miệng càng thêm quỷ bí: “Cho nên, hiện nay quận chúa thiếu bổn vương một ân tình không gϊếŧ.”
“Hai ân tình lớn, ngươi dựa vào cái gì hoàn lại?”
…..
Cho dù là Vân Khuynh, cũng bị kết luận vặn vẹo này làm đơ người trong nháy mắt.
Sở Ngự Thần lại tựa khó được nổi lên hứng thú, ỷ vào nơi đây hẻo lánh, giam cầm nàng bên người, dù bận vẫn ung dung đợi nàng trả lời.
Mà Vân Khuynh lại âm thầm thở dài một hơi, nhấc mắt lên, đã là chắc chắn đạm nhiên vốn có.
“Chỉ bằng y thuật của thần nữ.”
Sắc mặt Sở Ngự Thần đột nhiên trầm xuống!
Lực đạo kiềm chế gia tăng, nàng lại chỉ bình tĩnh tiếp tục nói: “…. có nắm chắc cởi bỏ độc trên người ngài.”
*
Mấy ngày kế tiếp, Vân Khuynh tuyên bố với bên ngoài đang tĩnh tu —
Rốt cuộc, “ba năm báo hiếu” chưa hết, vốn không nên tham dự quá nhiều yến tiệc vui đùa ầm ĩ.
Chỉ trách lúc ấy ‘Ninh Vân Khuynh’ xử lý xong ‘trăm ngày’ của cha ở Yến Địa, lại bị triệu vào kinh cáo tang. Một đường phí thời gian đi xa, ngày qua ngày, thế mà đã qua một tháng.
Mà trong kinh, các nhà quyền quý nhớ thương cọc hôn sự này, thậm chí sôi nổi đưa thiệp mời tham gia tiệc tùng —
Hoàn toàn đã quên kiêng kỵ giữ đạo hiếu.
Mà nay, Vân Khuynh dùng lý do sẵn có này, nhất nhất từ chối mọi lời mời, bình yên ngốc tại phủ đệ.
Đương nhiên.
Đây là tư thái mặt ngoài thôi.
Trong người có nhiệm vụ, nào có thời gian rảnh rỗi?
Lúc này.
Bên bàn con trong phòng ngủ, Vân Khuynh cầm một quyển thơ chép tay, làm như đang lật xem, nhưng suy nghĩ bên trong, kỳ thật đã sớm bay xa.
Xảo Vân phản bội nguyên chủ đã bị xử lý, kế hoạch báo thù ‘khí vận chi tử’ cũng đã thành hình.
Chỉ là, sau khi Sở Ngự Thần thần sắc âm tình bất định rời đi ngày ấy, vẫn chưa từng liên hệ với mình…
Nam tử này, Vân Khuynh có chút sờ không chuẩn.
Dựa theo tin tức vị diện mà nói, trúng độc vốn nên là chuyện uy hϊếp lớn nhất với hắn.
Lúc trước, vị ấu đế này mắc mê tâm chứng, tất nhiên là chuyện giả dối hư ảo. Tâm mạch không đủ, thật ra, là do kỳ độc gây nên —
Vô sắc vô vị, nhưng lại là độc dược mãn tính làm suy kiệt tâm mạch trí mạng, là do vị thần y ‘khí vận chi tử’ Sở Ngạo Thiên tuổi nhỏ kỳ ngộ ban tặng.
Mà thẳng đến khi Sở Ngự Thần trưởng thành, hoàn toàn tiếp nhận thế lực ẩn sâu của Hiếu Đế, khổ tâm mưu kế, cuối cùng vẫn bại một bậc —
Phương diện này ngoại trừ khí vận, chưa chắc đã không có nhân tố sức khỏe.
Nghĩ tới đây, Vân Khuynh cũng không khỏi may mắn mình đã đổi Y Kinh —
Mấy đêm nay khi tiến vào giấc ngủ, nàng ở trong mộng tiến vào không gian học tập do hệ thống sáng lập, không có ngày nào không nghiên cứu.
Lại không ngờ, Sở Ngự Thần hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Hơn nữa.
Sau khi gặp người này, Vân Khuynh chỉ cảm thấy tâm thần càng thêm không yên.
Cảm giác Sở Ngự Thần mang đến cho mình, cùng với Bùi Quân Mịch, Kỳ Kiệt lúc trước, thật sự có chỗ tương tự…
Ngày ấy, vấn đề ‘giống như từng quen biết’ nàng xúc động bật thốt lên, cũng chưa chắc là không có ý thử —
Lại không nghĩ đối phương hoàn toàn không lộ ra dù nửa phần manh mối.
Có lẽ, cảm giác của mình sai lầm; cũng có lẽ, hắn nhất thời không có ký ức.
Nhưng vô luận thế nào, phải cần tiếp xúc nhiều hơn nữa, mới có thể xác định…
“Quận chúa!”
Bỗng dưng, Xảo Châu vội vàng chạy vào, đánh gãy suy nghĩ của Vân Khuynh.
“Làm sao vậy?” Nàng ngước mắt.
Liền thấy nha đầu này có chút hoảng loạn chạy lại: “Kính, Kính Vương phủ đưa tới thiệp mời, nói Vương gia mời ngài tới phủ một chuyến.”
Nghe vậy, trong lòng Vân Khuynh buông lỏng, bên môi cũng nổi lên ý cười.
“Quận chúa!” Xảo Châu vội la lên: “Lần này không dễ đưa đẩy a.”
Trong nội tâm nha hoàn trung thành này hoảng sợ, phải biết rằng, ác danh của Kính Vương, chính là toàn thành đều biết!
“Ai nói ta muốn từ chối?”
Vân Khuynh nhấc mắt, buồn cười liếc nàng ta một cái: “Đi chuẩn bị kiệu.”
Kính Vương phủ.
Địa điểm gặp mặt là thư phòng.
Ngoài cửa, Vân Khuynh để lại Xảo Châu khó nén ưu sắc, bước vào trong phòng.
Trong phòng không đốt hương liệu, tràn đầy lãnh túc.
Sở Ngự Thần ngồi ngay ngắn sau bàn, vẫn một thân huyền y như cũ, dưới bóng ánh mặt trời, trên tuấn nhan một mảnh tối nghĩa.
Nhìn thấy nàng tiến vào, nam tử nâng mắt lên, đuôi mắt hơi nhướng, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Bắt mạch.”
Không hề nghi ngờ, vào thẳng chủ đề.
Vân Khuynh hơi giật mình, đi nhanh vài bước, đến bên cạnh hắn, hơi cúi người xuống —
Khi nàng ấn lên cổ tay hắn, độ ấm nóng rực từ chỗ đυ.ng chạm truyền đến cả hai người….
Vân Khuynh hơi dời đi tầm mắt, tĩnh tâm nhớ lại những gì mình đã học, chẩn bệnh.
Thật lâu sau, nàng thu tay lại.
Sở Ngự Thần nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Trị được?”
“Có thể.” Vân Khuynh chắc chắn nói.
Nam nhân đột nhiên xốc mắt, thần sắc trở nên u ám khó lường.
“Quận chúa đi về trước đi.”
Vân Khuynh hơi giật mình.
“Đến lúc bổn vương sẽ tự định ngày hẹn.”
Nàng mới phản ứng lại — hiện nay thời cơ trị liệu đúng là chưa thỏa đáng.
Bất quá.
Hôm nay mình lại đây, mục đích không hoàn toàn là vì xem bệnh…
Vân Khuynh đánh giá thần sắc của Sở Ngự Thần, châm chước mở miệng.
“Chẳng biết có thể thỉnh Vương gia cùng thần nữ tới một nơi không?”