Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
“Xin chào quý vị khán giả, đây là phòng luyện tập của top 3 của chúng ta. Mọi người đoán xem, người đang tập luyện bên trong là vị thí sinh nào….?”
Lúc này, chính là quay hậu trường tình hình chuẩn bị của các thí sinh trước vòng chung kết của đài truyền hình Tinh Không.
Trước màn ảnh, MC diện mạo điềm đạm xinh đẹp cầm microphone, tươi cười thân thiết: “Hiện tại, chúng ta không ngại lặng lẽ đi vào, khiến họ bất ngờ….”
Nói, cô nghịch ngợm chớp chớp mắt, xoay người, cẩn thận mở cửa phòng luyện tập, vung tay với người quay phim, hai người rón rén đi vào.
Trong phòng tập luyện trống trải, truyền ra tiếng nhạc du dương.
Nhưng mà, mấy người trong phòng, hoặc ngồi hoặc đứng, lại ẩn ẩn chia ra làm hai cực, xa xa cách nhau ra.
Thấy rõ ràng một màn này, MC cũng ngẩn ra một chút.
“Đây —- đúng là kinh hỉ lớn nha!”
Dừng một chút, MC nhanh mồm dẻo miệng rất nhanh tìm về trạng thái, chỉ thấy cô chuyển hướng máy quay, nhiệt tình nói: “Thì ra, người trong phòng tập luyện chính là Vân Khuynh của chúng ta!”
“Càng không thể dự đoán được, cộng sự lần này của cô ấy chính là —- anh Thành!”
Giới thiệu đến đây, ngữ khí của cô không khỏi thêm vài phần khoa trương, tiếp theo, lập tức tiến lại gần Thành Tu Duệ.
“Anh Thành, được thấy anh ở đây thật quá vinh hanh. Lần này hợp tác với Vân Khuynh, anh có nhận xét gì về cô ấy?”
Thành Tu Duệ mang theo vài trợ lý, đang ngồi trên ghế nghỉ chân, nhìn thấy MC, vội vàng đánh lên tinh thần, cười sang sảng.
“MC hỏi hay lắm. May mắn được hợp tác cùng hậu bối ưu tú, đây là trải nghiệm khó có được.”
“Nga?” MC vội vàng tiếp lời, “Nói như vậy, anh Thành đối với thí sinh Vân Khuynh, vô cùng xem trọng? Có thể tiết lộ một chút chủ đề song ca lần này hay không….”
Không ngờ, lời còn chưa dứt, đã thấy Thành Tu Duệ đột nhiên đứng lên, vẫy vẫy tay.
“Ngại quá, tôi còn có chút việc, xin được về trước….”
Nói, gã quay đầu, bước nhanh rời đi.
“Anh Thành!”
Mấy trợ lý nhanh chân theo sát, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
“Này….”
MC ngây người, liếc mắt nhìn Vân Khuynh đang đi tới, bỗng dưng phát hiện mình mất cái này được cái khác, vội cười cười chữa cháy: “Ha ha, anh Thành là quý nhân bận rộn, chúng ta tới phỏng vấn Vân Khuynh trước đi….”
Vân Khuynh nhìn ống kính trước mắt, thần sắc không có chút nào xấu hổ, chỉ nhàn nhạt trả lời câu hỏi.
“Vâng…. Tiền bối Thành là một ca sĩ vô cùng tốt… Hợp tác? Có lẽ hai người tiếp xúc còn chưa đủ, nhưng tôi sẽ cố gắng……”
Quần jean áo thun, trang điểm tùy ý, tay trái nàng để trước ngực, tay phải nâng chiếc cằm tinh xảo.
Lúc trả lời, nàng ngước mắt, ánh mắt lười biếng nhìn màn hình, thanh thản thư thái, lại cố tình mang loại khí chất làm người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Mà MC đối diện trực tiếp với ‘sắc đẹp’, càng thêm ngơ ngẩn.
Thế cho nên, cô thậm chí xem nhẹ, trong lời nói của Vân Khuynh, một vài ẩn dụ —- ý vị thâm trường.
*
Khách sạn Đế Hào.
Thành Tu Duệ tiến vào phòng, liền hung hăng ném bình nước khoáng xuống mặt đất.
“Tiện nhân!”
Gã quay đầu, mắt đỏ ngầu, tóm lấy cổ áo của trợ lý phía sau, nói: “Cậu nói đi, cô ta cố ý đúng không!”
“Anh Thành….”
Trợ lý nhỏ gầy kia bị xách lên, mặt khóc tang: “Phải phải phải, anh bình tĩnh chút đi. Bốn phía khách sạn đều có paparazi đang rình mò…. Nhiều người phức tạp!”
Mà hai vị trợ lý còn lại, khẩn trương đóng lại cửa, sau đó tiến lên trấn an Thành Tu Duệ.
“Anh Thành, cô ta làm sao so được với anh!”
“Đúng vậy, địa vị của anh chính là Thiên Vương giới ca sĩ Trung Hoa đó…”
“Đủ rồi!”
Không chờ bọn họ nịnh hót xong, Thành Tu Duệ hét lớn một tiếng, đồng thời, đá văng thanh niên nhỏ gầy kia ra.
“Như thế nào, trong lòng tôi rõ ràng!”
Gã đúng là không nghĩ tới! Một ca sĩ xuất thân bất nhập lưu bắt chước Ngữ Nhi, lại có thực lực như thế!
Cứ việc….
Gã không muốn thừa nhận, nhưng, thời điểm tập luyện hát song ca, sau khi Cố Vân Khuynh cất tiếng, vừa mở miệng, đã cướp đi toàn bộ ánh sáng của gã!
Sao gã có thể chấp nhận nổi!?
Đến lúc đó, lên sân khấu, mỗi người đều sẽ nói, Thiên Vương còn kém hơn cả một người mới!
Không thể nghi ngờ, đó chính là để người ta giẫm lên mình thượng vị!
Thành Tu Duệ gãi đầu, trong lòng muốn nổi điên.
Lúc này.
Tiếng đập cửa “phanh phanh phanh —-” vang lên.
Mấy người trợ lý giật nảy mình.
Thành Tu Duệ ác thanh thét hỏi: “Ai?”
“Anh Tu Duệ?”
Giọng nữ điềm đạm, xen chút kinh ngạc vang lên ngoài cửa: “Em là Thi Ngữ, anh… làm sao thế?”
5 phút sau.
Liên Thi Ngữ và Tống Trần Trạch sóng vai ngồi trên ghế sô pha, thần sắc đều có chút không rõ nguyên nhân.
Đối diện, là Thành Tu Duệ sắc mặt khó coi.
Vài vị trợ lý ban đầu trong phòng, đều đã đi ra ngoài.
“Cậu làm sao thế?”
Tống Trần Trạch mở miệng trước, trong tiếng nói ôn nhuận mang theo bất mãn.
Hắn ta dỡ mắt kính, nhìn vị tình địch Ngữ Nhi vô cớ đem đến, trong lòng cảnh giác.
“Để tôi và Cố Vân Khuynh song ca, là chủ ý của cậu đúng không!?”
Thành Tu Duệ phẫn hận cắn răng, khuôn mặt vốn tuấn lãng đều vặn vẹo lên.
Lại không nghĩ rằng, lúc trước gã thề son sắt sẽ không làm hỏng chuyện, căn bản không thèm suy xét nghiêm túc thực lực của Cố Vân Khuynh.
Tống Trần Trạch cười nhạt, “Là việc này? Đối với cậu mà nói, không phải một bữa ăn sáng sao…”
“Phi!” Thành Tu Duệ khó thở đấm bàn trà: “Đến lúc đó, lên sân khấu, mặt mũi của tôi đều mất sạch!”
Lời này vừa ra.
Đột nhiên, trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Sau một lúc lâu.
Liên Thi Ngữ trợn tròn mắt hạnh, không thể tin nói: “Anh Tu Duệ…. chẳng lẽ… chẳng lẽ ý anh là, anh so với cô ta….”
Nói đến đây, cô ta nhìn Thành Tu Duệ sắc mặt càng ngày càng đen, trực tiếp câm miệng.
Lại một mảnh đình trệ.
“Trần Trạch…” Thật lâu sau, Liên Thi Ngữ mở miệng nhỏ, thần sắc lo âu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thành Tu Duệ cũng yên lặng cúi người, không nói câu nào.
Tống Trần Trạch trầm mặt, quét mắt nhìn hai người còn lại, đột nhiên nói: “Dù sao cũng là song ca, một người xuất sắc, thì có ích lợi gì?”
“Vậy cậu tính để tôi đóng vai hề kéo thấp trình độ bài hát đấy à…..” Thành Tu Duệ vừa nghe, tức khắc muốn nổi đóa.
“Dừng —-” Tống Trần Trạch tức giận phất tay, “Chưa nói cậu đi mà!”
“Giữa chừng đổi người hợp tác của cô ta, không phải được rồi à?”
“Này…..” Liên Thi Ngữ ngẩn ra, chuyển mắt tưởng tượng, hưng phấn nói: “Ý kiến này hay! Em thấy, đổi ngay trong buổi sáng hôm thi đấu đi! Xem cô ta phản ứng thế nào!”
Thành Tu Tuệ không kiên nhẫn nói: “Vậy tôi đây thoát thân thế nào?”
“Đơn giản.” Tống Trần Trạch ôm Liên Thi Ngữ, trong mắt xẹt qua ánh sáng thâm trầm.
“Chuẩn bị người của đài truyền hình Tinh Không, bất kính với tiền bối, ngạo mạn vô lễ, cô ta thế nào, không phải tùy cậu nói sao? Chỉ cần cậu không lên sân khấu, làm tiền bối, là khách mời, quyền bỏ hát này, nằm trong tay cậu….”
……….
Trong phòng.
Một âm mưu nhằm vào trận chung kết từ từ mở ra.
Mà lúc này.
Đài truyền hình Tinh Không, trong phòng nghỉ.
Vân Khuynh vừa tiễn MC phỏng vấn đi, di động liền vang lên.
Nàng nhìn thoáng qua màn hình.
Một tin nhắn mới —-
“Cô Cố, tôi đã gắn camera lỗ kim vào rồi, bao giờ thì cô chuyển khoản?”
Vân Khuynh chớp chớp mắt. Bình tĩnh gõ vài câu trả lời, mới gửi đi.
Tiếp theo, nàng mở danh bạ, tìm được một cái tên, ấn gọi —-
Sau vài tiếng “tút tút tút”, đầu bên kia nhấc máy.
“BOSS đại nhân,” Vân Khuynh dựa vào lan can phòng luyện tập, vén lên một lọn tóc rủ xuống mắt, môi đỏ khẽ nhếch. “Thủ hạ cầu chi viện….”