《Chương 380》NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (16)Editor: Dương Gia Uy Vũ Chợt thấy một thanh niên mặc áo bào trắng, để râu quai nón mang khăn trùm đầu, phía sau còn có một đám tráng hán như hộ vệ hoàng gia đi theo.
Đây rõ ràng là phong cách của phái nam vùng Trung Đông.
Chỉ có bên cạnh thanh niên kia là một người trung niên da trắng mặc tây trang mang giày da, có hơi không hài hòa.
Ánh mắt Vân Khuynh hơi lóe, lập tức liên hệ thần sắc biến hóa của Mạc Sâm với vị này.
Lúc nàng đang trầm ngâm, đám người kia đã tiến lên đón.
Thanh niên râu quai nón đi đầu, trông thấy Mạc Sâm càng thêm nhiệt tình mở hai cánh tay ra: “A! Mạc tôn quý, gặp được anh thật sự quá vinh hạnh cho tôi! Hoan nghênh đến quốc gia của tôi!”
Anh ta nói, tuôn ra một loạt mấy câu tiếng Anh có làn điệu kỳ dị, lại thật sự tha thiết vạn phần.
Vân Khuynh cũng tiến thêm một bước hiểu biết được địa vị của Mạc gia: Ít nhất, trong mắt của mấy tiểu quốc này, thậm chí là còn tôn vinh hơn so với hoàng thất.
Nàng khẽ cong môi, cũng không vội vã đi lên, ngược lại chờ xem phản ứng của Mạc Sâm.
Liền thấy người đàn ông bên cạnh hơi gật đầu: “Eric.” Chỉ gọi thanh niên kia một tiếng, tính bỏ qua sự tiếp đón này.
Nhưng, thanh niên tên “Eric” kia lại mang dáng vẻ không hề để ý, ngược lại còn thụ sủng nhược kinh ha ha cười.
“Không nghĩ tới Mạc anh còn nhớ rõ tên của tôi! Hôm nay còn tự mình đến…”
Anh ta nói, sau đó mới chuyển ánh mắt về phía Vân Khuynh: “Mạc, đây là…?”
Ngữ khí khách sáo, nhưng đối với một phe “Hắc Hồ” này, lại xa xa không hề có sự xem trọng như khi đối đãi với Mạc gia.
Vân Khuynh cũng không để ý, ngược lại trong lòng sáng tỏ ——
Mặc dù vừa rồi khi gặp gỡ, Mạc Sâm đã tỏ vẻ: Mạc gia đã cùng đối tác ban đầu giao thiệp rõ ràng, đối phương cũng đã tiếp nhận “Hắc Hồ” trở thành đối tác mới.
Nhưng chẳng qua, vốn dĩ người ta là muốn cùng một trong ba đầu sỏ là Mạc gia đi cùng đường, hiện giờ đột nhiên lại thay đổi thành một tổ chức mới chuyển đổi hình thức, là ai cũng sẽ có bất mãn.
Trên thực tế, mấy tiểu quốc lấy Jobhan cầm đầu cuối cùng có thể đáp ứng thay đổi người hợp tác, chỉ sợ đều là nhìn trên sự bảo đảm của Mạc gia.
Còn mối “Làm ăn” này về sau có thể tiếp tục tiến hành hay không, còn phải khảo sát bản lĩnh thật sự của Vân Khuynh…
Nàng nhất thời cân nhắc.
Mạc Sâm lần lượt giới thiệu hai bên ——
“Lăng. Thủ lĩnh ‘ Hắc Hồ ’.” “Eric · Tasman, Đại vương tử Jobhan.”
Đều là tên kèm theo thân phận, cực kỳ ngắn gọn.
Nhưng khi giới thiệu Vân Khuynh, hắn lại phá lệ kéo nàng một phen.
Cái này, ai xa ai gần, có thể nói là biểu hiện đến vô cùng rõ ràng.
Eric thậm chí còn trừng lớn mắt, có chút khó tin quét mắt nhìn hai người vài lần.
Tuy số lần thấy Mạc Sâm không nhiều lắm, nhưng từ nhỏ lớn lên trong hoàng thất, anh ta nhìn người có thể nói là khá chuẩn: Chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra quý công tử khí độ đầy người này thực tế là máu lạnh lãnh tâm lãnh tính!
Không ngờ rằng, hôm nay thế mà có thể nhìn thấy Mạc Sâm thân cận với một người như thế?!
Mặt ngoài Eric còn tươi cười lớn hơn nữa, âm thầm yên lặng đánh giá Vân Khuynh, lại hướng hai người nói.
“Hai vị, những đại biểu hợp tác còn lại đang ở trong cung, chúng ta cùng nhau đi qua đi…”
Lời còn chưa dứt, lại bị Mạc Sâm lạnh nhạt đánh gãy.
“Không cần.” Môi mỏng của người đàn ông tuấn mỹ hơi nhấp: “Các người cứ nói, buổi tối Mạc gia còn có một vụ làm ăn ở Taras.” Ngụ ý, chính là hiện tại hắn muốn dẫn người bay trở về.
Vân Khuynh nghe vậy ngẩn ra.
Eric cũng mặt đầy kinh ngạc, nhưng phản ứng lớn nhất lại là người đàn ông da trắng bên cạnh anh ta.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên truyenhdt.com @DuongGiaUyVu
Chỉ thấy ông ta vừa động môi, vừa định tiến lên.
Bất đắc dĩ Mạc Sâm lại xoay người trước: “Đi.” Đám Mạc Nhất đang chờ ngay tức khắc đuổi kịp: “Dạ.”
Thoáng chốc, một đám người mênh mông cuồn cuộn vây quanh quý công tử tuấn mỹ kia, lập tức lên ô tô đi mất.
Túc sát, không tiếng động.
Chẳng qua chỉ mới vài giây, thế mà toàn bộ đã lên xe, cấp tốc rút lui!
“Khoan đã, Sâm điện hạ…” Người đàn ông da trắng kia vẻ mặt vội vàng, thất thanh nói, lại không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám người biến mất trước mắt.
“Tasman điện hạ, chuyện này…” Ông ta hoảng loạn quay đầu lại, Eric cũng vội nói: “Tới! Cùng tôi lên xe, đuổi theo!”
Sau đó, “Chủ nhà” dẫn đầu trước đuổi theo, chỉ để lại ít ỏi mấy người, trong lúc nhất thời không ai để ý tới “Hắc Hồ”.
“Lão đại?” Ngũ Vi tiến lên một bước, sắc mặt có chút khó coi.
Vân Khuynh khoát tay, không để ý lắm, lại hồi tưởng người trung niên da trắng gọi ra hai chữ “Điện hạ”.
Chẳng lẽ là… Người nước Windsor?
Nhưng không biết vì sao Mạc Sâm ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn…
Nàng rất có hứng thú cân nhắc, cũng không bác bỏ ý nghĩ của Mạc Sâm.
Quả thật —— Mạc gia đưa “Hắc Hồ” tới nơi này cũng đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Còn việc hợp tác rốt cuộc có được hay không, đương nhiên phải xem thủ đoạn của chính Vân Khuynh.
Mặc dù, đúng thật nàng rất muốn cùng người nào đó ở chung nhiều hơn chốc lát…
Khụ.
Chẳng qua tương lai còn dài, cũng không vội nhất thời.
…Vì thế, Vân Khuynh bình tĩnh nhìn đoàn xe Mạc gia rời đi, ánh mắt tươi sáng.
Cho đến mười mấy phút sau, một đám người truy tìm không có kết quả trở về, rốt cuộc cũng dời lực chú ý lên người nàng.
“Lăng thủ lĩnh?” Eric khách sáo nói, ngữ khí lại nhàn nhạt: “Nơi này là ngoại ô hoàng gia, cách hoàng cung còn một đoạn, không bằng chúng ta vừa đi vừa nói?”
Vân Khuynh cũng không để ý thái độ của hắn, chỉ hơi gật đầu: “Được…”
Nhưng mà, chưa dứt lời ——
Giây tiếp theo, âm thanh nổ mạnh bỗng nhiên vang lên!
“Ầm!!!”
Trong tiếng vang kinh thiên động địa.
Trên vùng quê hoang vắng mờ mịt, đột nhiên có mấy chục chiếc xe đen thoáng hiện.
Cùng thời khắc đó, trên không trung có điểm đen xẹt qua, chỉ qua giây lát, tiếng động cơ đốt cháy đã gần đến trước mắt!
Tại chỗ, phần lớn mọi người đều thoáng chốc biến sắc!
“Sao lại thế này?” Sau khi nằm xuống rồi đứng dậy, Eric tức giận nói, vệ đội bên cạnh cũng lập tức vây vào.
Nhưng mà, đối diện với vây công trên trời dưới đất vẫn cực kỳ miễn cưỡng.
“Không cần hoảng!” Mưa bom bão đạn nhất thời dày đặc thành lưới.
Thân hình Vân Khuynh nhoáng lên, né tránh công kích, đồng thời sắc bén trong mắt chợt lóe, hướng đám thuộc hạ “Hắc Hồ” lên tiếng: “Lợi dụng địa thế tránh né, tìm cơ hội lên xe!”
Đám người Ngũ Vi theo lời mà đi, hiểm hiểm tránh thoát đạn dược, khó khăn ổn định lại.
“SHIT!” Eric lại triệt để giận dữ: “Liên hệ với quân đội trong cung! Ai dám khai hỏa ở ngoại ô hoàng gia, tôi muốn hắn chết!”
Vừa dứt lời, lần oanh tạc thứ nhất bất chợt ngừng lại.
Sau đó, một chiếc máy bay trực thăng kiêu ngạo lao xuống cánh đồng cỏ bát ngát.
Nháy mắt khi đến gần, cửa khoang mở ra, hiện ra đầu tiên chính là một gã đàn ông.
“Lăng Vân Khuynh, đồ biếи ŧɦái này, không ngờ chứ gì? “
Gió thổi quần áo, Tiêu Thiên Long dùng loa phóng thanh truyền âm thanh xuống phía dưới, tự giác tiêu sái vô cùng: “Mày cho rằng chỉ có mày biết chơi xuất kỳ bất ý* à? Hôm nay ông đây mang trợ thủ của Adrian gia và Sean gia đến, xem mày chết như thế nào…”
*
Xuất kỳ bất ý (出其不意):
chỉ hành động bất ngờ ngoài dự liệu của người khác. Hắn ta kêu gào, cả người Eric tức khắc chấn động!
Vậy mà là hai đại đầu sỏ? Đối đầu với hai nhà này cho dù có huy động toàn quân đội Jobhan cũng không đủ…
Chẳng trách đối phương dám trực tiếp khai hỏa ở ngoại ô hoàng gia! Chẳng trách đã mai phục khắp nơi mà gã cũng không phát hiện!
Eric cắn chặt răng, lập tức chuyển hướng về phía đám người “Hắc Hồ”.
“Lăng thủ lĩnh, đây là do cậu rước lấy đi? Hai gia tộc này hoàng thất chúng tôi thật sự không thể trêu vào…”
Vẻ mặt gã nhăn nhó, ngụ ý trong đó Vân Khuynh hoàn toàn hiểu rõ: Hiển nhiên là muốn nàng chịu trách nhiệm tự thú với Tiêu Thiên Long, đừng liên lụy đến hoàng thất Jobhan.
Nhưng, ngay lúc này.
Hàn quang trong mắt Vân Khuynh chợt lóe, khẽ câu môi, lại đột nhiên túm vị vương tử này lên!
Trong chớp nhoáng.
Nàng xách người chạy về phía ô tô, động tác nhanh như sét đánh!
“Đuổi kịp!”
Sau một tiếng ra lệnh, những người còn lại trong “Hắc Hồ” cũng lần lượt tùy tay bắt lấy người hoàng thất Jobhan, nhanh chóng vọt tới ô tô!
…Cùng thời khắc đó.
Mạc Nhất nghe được cảnh báo bên kia, lập tức hỏi: “Lão đại, chúng ta có quay lại hay không?”