Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Diệp Cẩn Huy lạnh mặt, trách mắng: “Hồ nháo!”
Trước mặt cấp dưới, hắn không thể trực tiếp phát tác. Nhưng kỳ thật, đối với cô con gái sau này nhận về, hắn không chấp nhận chút nào.
Đặc biệt là cô con gái này mấy ngày trước tự tiện ly hôn với Giang Diệc Thừa, khiến nhà họ Diệp mất mặt lớn.
Mà suy nghĩ của Diệp Bỉnh Hiên đứng một bên cũng không khác gì.
Mặt ngoài hắn duy trì tác phong nhẹ nhàng phong độ, nhưng trong ánh mắt ôn nhuận kia, lại có hàn ý thật sâu.
Người phụ nữ Diệp Vân Khuynh này thế nào, hắn không thèm để ý, nhưng, nếu cô ta dám động đến Âm Âm…
Vân Khuynh thấy biểu hiện giống như đối mặt với quái vật hồng hoang của hai người này, càng cảm thấy nguyên chủ không đáng bị như vậy.
Nói đến hai cha con cầm quyền nhà họ Diệp, Diệp Cẩn Huy, tuy rằng tuổi hơi cao, lại bảo dưỡng thỏa đáng, cả người tràn ngập mị lực thành thục; mà Diệp Bỉnh Hiên, càng là nhân tài khó tìm trong xã hội thượng lưu, là nhân vật đông đảo thiên kim hướng tới.
Đáng tiếc, hai người này, chỉ “độc sủng” Diệp Âm Âm.
Chỉ là, giống Giang Diệc Thừa, cha con nhà họ Diệp, cũng chưa bao giờ thủ thân vì nhân nhi của mình.
Loại tình cảm cấm luyến vặn vẹo với Diệp Âm Âm này, là yêu sao?
Vân Khuynh không hiểu, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nhưng mà, bất kể bọn họ đối xử với Diệp Âm Âm thế nào, nhưng với nguyên chủ, đúng là tàn nhẫn cực điểm!
Ánh mắt nàng tối sầm lại, đang muốn nói cái gì đó.
Một âm thanh mềm mại đột nhiên vang lên: “Vân Khuynh, chị tới rồi. Có phải đã đọc tin nhắn của em rồi không?”
Là Diệp Âm Âm!
Chỉ thấy cô ta đi ra từ phía sau Diệp Bỉnh Hiên, đi vài bước tới trước mặt Vân Khuynh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, tràn đầy vẻ vui mừng.
Vân Khuynh bị cô ta túm, cũng chỉ cười cười: “Tin nhắn nào?”
Nàng ra vẻ không biết, nhỡ lát nữa Diệp Âm Âm muốn dính líu cái gì, sẽ không xuống đài được.
Mà lúc này, nhân viên cấp cao tập đoàn họ Diệp nhìn hai chị em, hai mắt không khỏi sáng ngời.
Lại nói, Diệp Vân Khuynh tuy rằng là chị em song sinh với Diệp Âm Âm, có lẽ do khác trứng, tướng mạo hai người không giống nhau, nhưng, giữa hai khuôn mặt, chỗ tương tự cũng nhiều.
Hiện tại, hai người đứng gần nhau, hiện ra phong tình khác biệt.
Diệp Âm Âm mặc một bộ váy trắng, khí chất nhẹ nhàng, điềm đạm đáng yêu, lại không khỏi quá nhu nhược.
Mà Diệp Vân Khuynh, lại trang điểm nhẹ, mặc một bộ tay trang màu đen, trung hòa đi ngũ quan quá mức tinh xảo, hiện ra mỹ cảm thanh lăng mười phần.
Không thể không nói, trong trường hợp như ở công ty, trang điểm của Diệp Vân Khuynh, rõ ràng thích hợp hơn.
Mà khí chất giỏi giang của nàng, làm cho cao tầng tập đoàn họ Diệp càng thêm thưởng thức.
Tuy rằng mấy ngày trước vụ án nháo ly hôn của đại tiểu thư nhà họ Diệp và thiếu gia nhà họ Giang ồn ào huyên náo, nhưng xem biểu hiện tự nhiên hào phóng của nàng, tâm mọi người không khỏi nghiêng đi vài phần.
Hiện tại, thấy đại tiểu thư bị chủ tịch răn dạy, lập tức có người đứng dậy: “Chủ tịch, cuộc họp đã bắt đầu rồi, nếu đại tiểu thư đã có lòng…”
Diệp Cẩn Huy nhíu mày, liếc mắt nhìn cô gái vừa đứng ra nói chuyện, là người bộ kế hoạch rất đắc lực ở tập đoàn họ Diệp.
Hắn lại nhìn thoáng qua Âm Âm đang thân thiết bắt lấy tay Diệp Vân Khuynh, rốt cuộc không thể nói thêm gì, hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi!”
Đoàn người vào phòng họp ngồi xuống, bắt đầu thảo luận chuyện công ty.
Mà Diệp Âm Âm vẫn lôi kéo Diệp Vân Khuynh, hình như rất nôn nóng muốn thảo luận chuyện Giang Diệc Thừa với nàng.
Nhưng, nhìn thấy tất cả mọi người đều nghiêm túc, cô ta ấp úng muốn nói, lại đành phải thôi.
Lúc này, Diệp Âm Âm lập tức giống như bị ủy khuất lớn, chỉ thấy trong mắt cô ta hiện lên ánh nước, nhìn Diệp Vân Khuynh lên án.
Vân Khuynh coi như không biết.
Gì, bây giờ đang nói đến chuyện “Địa Vương”, với nàng mà nói, đúng là gãi đúng chỗ ngứa.
Lúc này, nàng có tâm tư nào đi quản “khí vận chi nữ” mắc bệnh công chúa chứ?
Mà Diệp Âm Âm, thấy đối phương không trả lời, cặp mắt điềm đạm đáng yêu vừa chuyện, tự nhiên dừng ở hai cha con nhà họ Diệp bên kia, một bộ dáng yếu đuối chực khóc.
Diệp Cẩn Huy và Diệp Bỉnh Hiên nhìn qua, thấy tiểu mỹ nhân đang cắn môi, cái lưỡi như không thể tin liếʍ liếʍ.
Này, làm thân mình hai người đều xao động.
Tiểu yêu tinh này!
Diệp Âm Âm nhìn đến trong mắt cha với anh trai xẹt qua sắc tối quen thuộc, liền e lệ rũ mắt. Trong đôi mắt thấp hèn, thế nhưng không tự giác có vài điểm đắc ý.
Tuy cách mấy chỗ ngồi, không khí giữa ba người đột nhiên trở nên ái muội.
Mà cao tầng tập đoàn họ Diệp vốn nhạy bén, thần sắc đều ẩn ẩn không thích hợp.
Đây là lần đầu tiên chủ tịch và tổng giám đốc Diệp mang chị Tiểu Tiểu sủng ái có thừa trong truyền thuyết tới công ty, như thế nào mà hội nghị lại trở nên kỳ quái thế? Ngay trong cuộc họp thất thần.
Nhưng thật ra đại tiểu thư trước đây không được chú ý, thái độ nghiêm túc, còn bắt được những vấn đề quan trọng, làm người ta lau mắt mà nhìn.
Đủ loại biểu hiện của mọi người, Vân Khuynh đều thu vào đáy mắt.
Nàng lướt nhanh qua ba người đã t*ng trùng lên não, trong mắt là châm chọc và lạnh lẽo.
Thật là…… Ghê tởm!
Trong không khí vô cùng quỷ dị, thảo luận kết thúc.
Diệp Cẩn Huy lạnh mắt, trong đầu sớm bị chiếm cứ bởi tiểu yêu tinh Diệp Âm Âm. Hắn qua loa tuyên bố kết thúc cuộc họp, liếc ngầm với con trai, muốn lưu lại cô gái nhỏ khả ái, đại chiến một hồi…
“Từ từ!” Vân Khuynh bỗng nhiên lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Con còn có vấn đề gì?” Diệp Cẩn Huy chán ghét liếc nàng, lạnh giọng.
Vân Khuynh cười cười không thèm để ý: “Cha, hạng mục cạnh tranh ‘Địa Vương’ lần này, con rất hứng thú. Cha có thể cho con cơ hội, để con tham gia?”
Lời nói vừa hết, mấy cao tầng vừa rồi rất thưởng thức nàng, đều thấy hứng thú. Đặc biệt là nữ giám đốc bộ phận kế hoạch vừa nói chuyện cho Vân Khuynh kia, còn hát đệm thêm: “Khó được đại tiểu thư hăng hái như vậy. Chủ tịch, tôi thấy ý kiến vừa rồi của đại tiểu thư không tồi, không bằng…?”
Còn chưa nói xong, Diệp Bỉnh Hiên đã cười, đánh gãy cô: “Vân Khuynh, anh biết em gần đây tâm trạng không tốt, nhưng chuyện lớn của công ty không thể đùa giỡn.”
Một câu tiếu lý tàng đao (*) của hắn, lập tức đem hành vi của Vân Khuynh thành xả stress sau ly hôn.
(*) tiếu lý tàng đao: trong nụ cười ẩn giấu gươm đao.
Mà Diệp Cẩn Huy không mặn không nhạt im lặng, căn bản không thèm quan tâm.
Suy nghĩ của hai người đều giống nhau.
Diệp Vân Khuynh có vị trí gì?
Cũng chỉ là quân cờ kiềm chế Giang Diệc Thừa thôi! Còn muốn đoạt quyền, người phụ nữ này, ngại mệnh mình quá dài rồi!
Vân Khuynh nhăn mày, thật ra thấy kỳ lạ. Cha con nhà họ Diệp dù chướng mắt nguyên chủ, nhưng, ở chuyện của nàng mấy hôm trước, cũng phải biết mình đã nắm giữ chuyện đồϊ ҍạϊ của bọn họ và Diệp Âm Âm rồi chứ, vậy mà vẫn không hề cố kỵ nửa phần?
“Dù thế nào, em cũng là một phần của nhà họ Diệp, chuyện em làm, cũng chỉ vì muốn góp một phần lực cho công ty thôi.” Vân Khuynh châm chước nói, thử mở miệng.
“Em biết, anh và cha trách em tự tiện ly hôn với Giang thiếu, làm mất mặt mũi nhà họ Diệp. Nhưng em… thật sự không nhịn nổi nữa. Em, em vào buổi chiều hôm trước buổi họp báo, kỳ thật… muốn tìm mọi người bàn chuyện. Nhưng…”
Nàng nói, bất động thanh sắc nhắc tới bí mật của bốn người chiều hôm đó.
Diệp Bỉnh Hiên phản ứng lại, đột nhiên cao giọng: “Diệp Vân Khuynh! Cô nói cái gì!”
Hắn đột nhiên quát chói tai, làm mọi người giật nảy mình. Lại nhìn qua, thấy sắc mặt chủ tịch cũng là nổi bão. Mà Diệp Âm Âm, mặt trắng bệch, thân mình mảnh mai, lập tức lung lay sắp đổ.
Nhìn biểu hiện của cha con nhà họ Diệp, Vân Khuynh có chút kinh ngạc.
Không phải đâu?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn họ còn không biết?
Chính mình sớm đánh vỡ gièm pha của bọn họ…