Lâm Thần ra lệnh cho Xi Vưu kết liễu hết đám tàn dư Vạn Pháp Tông. Một môn chi chủ trong vòng 1 đêm bị tàn sát không còn dư lại mấy người.
Đem cả Vạn Pháp Tông của cải cho vét sạch Lâm Thần cũng không lưu luyến gì nơi đây 1 mồi lửa thiêu rụi tất cả.
[ Nhiệm vụ hoàn thành: thu hoạch 200 ma năng ]
[ Kết tổng chém gϊếŧ: thu hoạch 600 ma năng, 200 ma trị ]
[ Chủ nhân: Lâm Thần
Cảnh giới: Trúc Cơ hậu kì.
Lực Chiến: 2900.
Thần hồn: 1800.] ma năng: 1010.
...............................
Tin tức Vạn Pháp Tông bị diệt như 1 quả boom ầm ĩ náo loạn cả Đông Châu. Tuy Vạn Pháp Tông chưa được tính gì mạnh so với các tông môn trung tâm Đông Châu nhưng vô thanh vô thức lại bị diệt đi trong 1 đêm thật không bình thường.
Có người nói Vạn Pháp Tông đắc tội cường giả ngoại vực. Có người nói Vạn Pháp Tông nội chiến dẫn đến diệt tông. Và còn người còn táo báo bạo hơn cho rằng Ma Môn tro tàn lại cháy.
Các tông môn khác như Cự Kình Tông, Kiếm Các, Đào Hoa Lâu, Vạn Hoa Tông nghe tin mà đứng ngồi không yên. Cho dù Vạn Pháp Tông bị lí do gì diệt tông đi chăng nữa bọn họ vẫn cẩn thận phòng ngừa đi là hơn liền phát lệnh triệu tập toàn bộ đệ tử về còn căn dặn không cho phép đắc tội 1 người nào cho dù là 1 tên ăn xin.
Lâm Thần vẫn chưa biết việc hắn làm gây nên oanh động to lớn thế nào, hắn hướng trung tâm Đông Châu mà đi. Lâm Thần đang cần tìm tham gia một đại hội mà Ma Phương đã phát động.
[ Nhiệm vụ: đoạt đệ nhất trong Anh Tài Đài Hội.
Thưởng: 200 ma năng, Linh Đan đan phương*2, Linh Khí phôi * 2 ]
Lâm Thần cười khổ, hắn muốn làm người điệu thấp mà phát triển nhưng Ma Phương lại đưa ra cho hắn cái nhiệm vụ chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Bất quá Lâm Thần quyết tâm tham gia chuyến này đại hội vì phần thưởng vừa hợp ý hắn.
Lâm Thần thuê 1 con hắc mã 1 người 1 ngựa hướng Bảo Đa Thành mà đi, nhưng để đi đến Bảo Đa Thành hắn bắt buộc phải xuyên qua Vạn Lâm Nhai.
Vạn Lâm Nhai nơi được xưng là cơ duyên cùng nguy hiểm song song tồn tại, nơi này chủ yếu sinh sống của nhiều yêu thú cấp cao hay thậm chí còn có người nói đã từng thấy linh thú xuất hiện. Linh thú cũng là yêu thú nhưng nó khác hoàn toàn với ma thú kia, linh thú đã đản sinh linh trí hầu hết có huyết mạch cực cao với thần thông thiên phú đáng sợ.
Lâm Thần đi 1 ngày 1 đêm cuối cùng cũng đến phụ cận Vạn Lâm Nhai. Nơi này thành lập 1 cái Dong Binh Công Đoàn tụ tập các tán tu lại với nhau thành đoàn đội thám hiểm Vạn Lâm Nhai, cũng là nơi ban bố nhiệm vụ như săn gϊếŧ yêu thú, thu thảo dược hay hộ tống thương đoàn. Nơi này long ngư tạp hỗn nên xảy ra tranh đấu hay cướp giật là chuyện thường nhưng tại nhiệm vụ của Dong Binh Công Đoàn mà không hoàn thành cũng chịu 1 khoản phạt tương ứng.
- Cần tuyển 1 người Trúc Cơ trung kì trở lên tham gia săn gϊếŧ Ám Ảnh Báo tam giai, thù lao sẽ chia theo đầu người!
- Tôi muốn thuê 1 đội ngũ bảo đảm an toàn cho Phi Vân thương đoàn thù lao 100 hạ phẩm linh thạch 1 người!
- .......
Kẻ tuyển người thuê nhộn nhịp như 1 cái trấn nhỏ, Lâm Thần cũng buông lỏng tâm tình 1 chút hắn tìm đến Dong Binh Công Đoàn.
Bỗng nhiên.....
Cà lộp! Cà Lộp!
Tiếng vó ngựa dồn dập, chỉ thấy từ xa 1 tên hoa phục thanh niên đang đuổi ngựa rượt 1 người trông giống khất cái, người khất cái nọ lùn bé nhưng đổi lại chạy cũng rất nhanh lại mưu mẹo luồn lách khiến tên kia khó lòng bắt kịp.
Lâm Thần tự dưng không hơi đâu đi để ý tiểu sự tình hắn tự nhận cũng không phải người tốt nên cũng chẳng buồn ra tay hiệp trợ. Nhưng người tính không bằng trời tính, tên khất cái kia chạy hướng Lâm Thần lách người qua tiếp đó tên hoa phục thanh niên đang phóng ngựa như điên kia lao thẳng hướng Lâm Thần.
Lâm Thần có chút khó chịu vì bị lợi dụng tay tóm lấy tên khất cái ánh mắt trừng con ngựa đang lộng điên kia, hắn thả ra 1 ít Túc Sát Chi khí dọa cho con ngựa hoảng sợ ngã ngửa hất tên hoa phục thanh niên kia xuống.
Ầm!
Lâm Thần ném tên khất cái xuống đất dọa hắn 1 câu.
- Lần sau có lẩn tránh bớt lợi dụng kẻ khác làm bia đỡ đi!
Nói rồi hắn bỏ đi cũng không hơi đâu để ý nhưng vừa định quay người tên hoa phục thanh niên ngã ngựa kia phẫn nộ trừng trợn Lâm Thần mắng.
- Khốn kiếp gia hỏa dám thương bổn thiếu gia!
Lâm Thần trực tiếp phớt lờ bỏ người đi thì bị tên khất cái níu lại, hắn khó chịu đã không muốn dính vào rắc rồi thì thôi lại có ngươi sinh sự hắn. Lâm Thần hất tay đẩy tên khất cái ra quát.
- Ta không quan tâm giữa các ngươi có gì hay ngươi là thiếu gia thiếu cảu gì cản đường của ta đừng tránh mạng không giữ được!
Lâm Thần không quên tỏa ra 1 ít khí tức hùng hậu kèm sát ý dọa cho tên hoa phục thiếu gia kia nín lặng. Rất may tên kia rất biết điều, hắn rõ ràng nơi long ngư hỗn tạp này có không ít cao thủ nên cũng không dại gì đem phiền phức cho cha hắn.
Lúc này tên khất cái khóc toán lên cố gắng níu lấy Lâm Thần ăn vạ.
- Oa Oa....đại hiệp cứu ta đi! H...hắn là người xấu hắn muốn gϊếŧ ta a!
Lâm Thần cũng hơi sững sờ nhìn chằm chằm tên khất cái, dưới cái lớp quần quần bẩn thiểu với cái mũ rơm hóa ra chỉ là 1 tiểu hài tử chưa đầy 10 tuổi dễ thương kháu khỉnh. Ơ cơ mà sao Lâm Thần phải đi để ý, hắn trực tiếp gạt nhóc hài tử ra.
Bất quá tên hài tử này khư khư cố chấp bám lấy Lâm Thần ăn vạ.
- Đại hiệp cưu mang ta đi! Ta rất ngoan,ta biết làm nhiều việc lắm, ta có thể đi theo hầu hạ ngài mà!
Lâm Thần tâm tình có chút dao động nhìn đứa bé Lâm Thần nhớ lại ngày tháng khi trước hắn còn là 1 thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cũng hay bị người ăn hϊếp thế này. Nhưng ý nghĩ chỉ hơi thoáng qua trong đầu liền 1 cỗ ma khí tiêu trừ đi, kiếp này sống lại hắn không muốn làm chính nahan quân tử gì gì đó cũng chả hơi đâu đi làm anh hùng trừ hại vì dân, kiếp này hắn là 1 tên ma tu khao khát trả thù mà thôi!
Lâm Thần chưa kịp đẩy tên tiểu tử ra thì tên đó lấy ra 1 cái bọc chứa đầy linh thạch đưa cho hắn.
- Đại hiệp ta có ít linh thạch xin ngài hãy thu lưu ta!
Lâm Thần cau mày: ‘’ móa nó tên này lại đem rắc rối đến cho hắn ‘’. Đừng tưởng hắn không biết cái bọc kim sắc chứa đầy linh thạch kia là từ đâu mà có, hắn mà nhận chẳng khác nào làm hiệp sĩ cõng nội hộ đâu?
Tên hoa phục thanh niên kia tức giận mắng.
- Thối lắm tiểu tử! Ngươi đi trộm mất túi linh thạch của ta lại đi đem cho người khác!
Lâm Thần thở 1 hơi nặng nhọc hắn quyết định làm cái người có lương tâm 1 lần, chỉ thấy Lâm Thần túm lấy túi linh thạch ném trả lại tên hoa phục thanh niên kia.
- Ta đem cái này trả cho ngươi! Ngươi cũng bỏ qua cho hắn đi coi như bèo nước gặp nhau thôi thế nào?
Tên hoa phục thanh niên kia tiếp được túi linh thạch liền vạch ra đếm đếm đột nhiên hắn lại quát.
- Thối lắm rõ ràng thiếu của ta đi 100 viên linh thạch còn giả bộ làm người tốt!
Lâm Thần sắc mặt đen lại hắn rõ ràng tên kia lại giở trò lừa gạt, cái túi bé thế đựng nổi 100 viên linh thạch không? Sao trắng trợn thế cưng, khôn như mày quê tao đầy!
Lâm Thần bực bội hư không lấy ra 1 viên trung phẩm linh thạch thảy cho tên hoa phục thanh niên kia, hắn cũng không đôi co bỏ ra 1 viên trung phẩm linh thạch như 9 trâu mất 1 sợi, phải biết hắn bây giờ là 1 tiểu phú hào nha.
Tên kia tiếp lấy viên linh thạch sắc mặt tham lam nhín cái nhẫn trên tay Lâm Thần, hắn cũng là 1 người có kiến thức hiển nhiên biết Lâm Thần vừa rồi là Giới Trữ Vật, bất quá tuy tham lam nhưng hắn lại thập phần sáng suốt. Một kẻ sở hữu Giới Trữ lại dám đem ra thế kia hiển nhiên có thân phận đặc biệt, không tiện đắc tội. Hắn liền quay người bỏ đi sợ đối phương đổi ý.
Nhìn tên hoa phục thanh niên đắc ý rời đi như thế tiểu hài tử không phục phụng phiêu.
- Đại hiệp rõ ràng là hắn nói láo nha sao ngươi lại cho hắn!
Lâm Thần liếc nhìn tiểu hài tử phì cười đoạn hắn quay người rời đi còn ngâm câu thơ.
- Họa hề hữu tránh tựu tránh!
Tiểu hài tử nghe câu thơ mà tự suy nghĩ rất lâu đứng như trời trồng cả buổi lúc quay lại thì thấy Lâm Thần biến đi lúc nào.
Lâm Thần lòng 1 chút thanh thản hắn vẫn chưa đánh mất phần nhân tính chính mình, mặc dù hắn đang cá cược vận mệnh với Ma Thần Bàn Cổ nhưng vẫn chưa làm ra chuyện thương thiên hại lí với dân thường. Thôi không nghĩ Lâm Thần tiến vào trụ sở Dong Binh Công Đoàn.
Cái trụ sở này cũng thật rộng lớn với 1 quán nước nhỏ 1 góc chính diện là nơi giao nhận nhiệm vụ trên các bức tường treo không ít các nhiệm vụ được phân chia rõ ràng. Lâm Thần 1 dạo quan sát cũng nắm được tình hình chung cách hoạt động của Dong Binh Công Đoàn này.
Nhiệm vụ được phân thành Thiết - Đồng - Bạc - Kim - Bạch Ngân - Kim Cương - Chí Tôn tương ứng cũng có các dong binh được phân theo các cấp bậc của nhiệm vụ. Để nhận nhiệm vụ trước hết cần đăng kí thành viên và dựa theo tu vi sẽ phân vào đẳng cấp để nhận nhiệm vụ, với tu vi Trúc Cơ như Lâm Thần tối đa được xếp vào Bạc cấp dong binh. Đương nhiên dong binh cũng có thể lựa chọn không gia nhập nhưng khi nhận nhiệm vị phải nộp 1 khoảng phí bảo đảm và làm nhiệm vụ với tư cách khanh khách thành viên.
Lâm Thần sau nhận thức được cái này thiết lập hắn quyết định không tự 1 mình vượt Vạn Lâm Nhai nữa, 1 nhiệm vụ hộ tống chắc là phù hợp hơn độ nguy hiểm cũng giảm bớt.
Đảo mắt 1 vòng các yêu cầu nhiệm vụ Lâm Thần tuyển ra 1 tờ nhiệm vụ khá phù hợp: Kim cấp nhiệm vụ hô tống đoàn hái thảo dược đi Bảo Đa Thành, yêu cầu đạt Kết Đan tu vi trở lên.
Lâm Thần cầm tờ yêu cầu nhiệm vụ tới nơi tiếp tân.
- Xin hỏi ngài đã có thẻ hội viên chưa ạ! - tiếp viên rất lễ phép hỏi.
- À ta chỉ là tán tu không tham gia hội nào cả đây cũng là lần đầu ta nhận nhiệm vụ!
Người tiếp viên nghe thế khẽ cau mày, đối với những tán tu dong binh yêu cầu nhiệm vụ độ bảo đảm thường không cao nên ít khi giao nhiệm vụ được. Như nhận ra điều khó xử của tiếp viên Lâm Thần lấy 1 túi linh thạch trong ngực áo để lên bàn, hắn cũng chỉ là động tác giả bộ để không lộ ra Giới Trữ mà thôi.
- Ta sẽ trả phí bảo đảm!
Tên tiếp viên kia thấy Lâm Thần vừa ra tay 1 bó linh thạnh không khỏi hít ngụm hơi lạnh nhưng vì sợ quy tắc của Dong Binh Công Đoàn hắn cũng không thể dễ dàng giao nhiệm vụ.
- Đã vậy nếu ngài trả phí bảo đảm thì cũng có thể bất quá cần kiểm tra tu vi trước khi nhận nhiệm vụ!
Lâm Thần cũng không cho đây là phiền phức, dù gì 1 tên tiếp viên nhỏ cũng không dám làm trái quy tắc được.
- Ngài thấy cái cột đá giữa nhà kia không? Đó là Trắc Lực Thạch dùng để kiểm tra thực lực của dong binh tu sĩ, với nhiệm vụ này ngài cần đấm ra lực trên 1 vạn cân mới phù hợp yêu cầu.
Lâm Thần lẳng lặng đi đến bên cột đá mỉm cười thú vị, bây giờ 1 quyền của hắn phải trên dưới 10 vạn cân chứ nói chi 1 vạn. Thật ra cái mức 1 vạn cân này cũng chỉ là quy hạn mà Kết Đan tu sĩ cần đạt được mà thôi.
Lâm Thần vung tay phát ra chỉ 3 thành lực lượng cũng không vận chân khí đi vào.
Oành!!
Chỉ nghe âm thanh như núi lở cũng thu hút không ít dong binh tu sĩ tại trụ sở. Con số liền nhảy vọt lên mãi dừng lại ở con số 3 vạn cân mới dừng lại.
- Oa! Một quyền thật mạnh!
- Người này tu vi ít nhất phải là Kết Đan cảnh...
- Người này rốt cuộc có lai lịnh gì, còn trẻ như thế mà có tu vi khủng bố thật......
Âm thanh nghị luận rôm rả khắp phòng. Lâm Thần cũng mãn nguyện với kết quả mình đánh ra, phải nhớ rằng đây hoàn toàn là man lực mà mới chỉ có 3 thành thôi đấy.
Tên tiếp viên kia cũng bị dọa cho hết hồn, đúng thật ngay từ đầu hắn cũng không xem trọng lắm tên thanh niên này mãi cho đến khi hắn 1 quyền tựa thái sơn đánh ra hắn mới thở phào hô may mắn suýt nữa đắc tội 1 tên Kết Đan tu sĩ mất.
- Thưa đại nhân ngài đã đủ điều kiện xin ngài đợi 1 lát ta thông báo cho chủ yêu cầu ngay! - hắn cũng thay đổi cách xưng hô khác đi.
Tên tiếp viên câp tốc chạy đi không đầy 1 chung trà thì quay lại dẫn theo 1 tên lão nhân cùng 1 tiểu la lỵ. Lâm Thần với khứu giác nhạy bén ngửi ra mùi dược liệu nồng nặc trên người lão nhân này, đoán chừng chắc là 1 tên Luyện Đan Sư hay thấp nhất cũng là Đan Đồ.
- Lão nhân gia đây là người vừa mới yêu cầu nhiệm vụ! - có thể thấy tiếp viên đối với tên lão nhân này vô cùng cung kính.
Lão nhân này trông thì có vẻ giả yếu nhưng 1 đôi mục nhãn sáng tựa tinh thần không ngừng dò xét tu vi của Lâm Thần. Lâm Thần cười khảy ngay từ đầu Ma Phương đã báo thông tin của lão nhân trước mắt cho hắn rồi.
[ Trần Hầm ( Luyện Đan Sư hậu kì)
Cảnh giới: Kim Đan Hậu Kì
Lực chiến: 2600.
Thần hồn: 2000. ]
[ Trần Dung ( Đan Đồ đỉnh)
Cảnh giới: Trúc Cơ trung kì.
Lực chiến: 1400
Thần hồn: 900. ]
Lão nhân sắc mặt khẽ biến hắn không dò ra sâu cạn của thiếu niên này. Tiểu la lỵ đối Lâm Thần ánh mắt tò mò dạo quanh Lâm Thần 1 vòng như fan Hàn thấy Oppa. Không phải chế chứ ngoại hình Lâm Thần thật chuẩn mỹ nam, cao 1m8, khuân mặt tuấn dật nhưng lộ ra vẻ lạnh lùng khốc liệt nhất là đôi mục nhãn đen không chút tạp tà mị cuốn hút phái nữ.
Tựu 1 khoảnh khắc tiểu la lỵ này ngây thơ nói.
- Gia gia ta muốn người này làm trượng phu của ta!
Phụt!
Phốc!
Sặc!
Giọng nói rất trong mềm mại dễ nghe kèm với bộ dáng đáng yêu của 1 tiểu la lỵ chưa đầy 10 tuổi nhưng bất quá nội dung có chút không hợp với tuổi cho lắm.
Lâm Thần cau mày sắc mặt âm trầm quan sát lão nhân gia sợ lão hiểu nhầm mình câu dẫn tôn nữ hắn nhưng lão bỗng nói.
- Được, tiểu tử ngươi không tệ, ngươi làm điệt nữ tế Trần Hâm ta đi!
Phốc!
Lần này đến lượt Lâm Thần, hắn mộng bức.
- Rốt cuộc cái tình huống gì!
** Tác thức phia cày thêm 1 ch cho mấy đạo hữu nè! Thương tác đi, nuôi tác ăn khỏe tác có động lực cày tiếp!
*****