Chương 50: Máy Thực Tế Ảo

Peter ra đi, để lại Quinn và Vorden một mình. Họ hiện đang đi bộ trên con phố lớn đầy những cửa hàng quần áo và nhà hàng.

Học viên chỉ nhận được 10 tín dụng mỗi ngày như một khoản trợ cấp nhưng điều đó không ngăn được cha mẹ gửi thêm tiền cho họ khi họ còn đi học. Những học viên giàu có hơn được tự do chi tiêu và mua bất cứ thứ gì họ thích và đáng buồn là những học viên giàu có hơn cũng thường là những người mạnh mẽ hơn.

Mặc dù thành phố không mở cửa cho bất kỳ thường dân nào nhưng nó vẫn mở cửa cho tất cả người lao động.

Thành phố đầy quân nhân nhưng không phải tất cả họ đều thế. Vẫn cần đầu bếp, nhân viên quản lý, kỹ sư, công nhân xây dựng và thậm chí cả những người điều hành cửa hàng nói chung.

Tất cả họ đều được quân đội cấp quyền tiếp cận đặc biệt và đổi lại được cung cấp chỗ ở tốt đẹp và không phải lo lắng về cuộc sống ở thế giới bên ngoài.

Vì vậy, mặc dù họ làm việc cho quân đội nhưng họ không bắt buộc phải chiến đấu trừ khi thực sự cần thiết.

Trong khi cả hai đang đi, Quinn không thể không nghĩ lại cuộc chiến giữa Vorden và Momo.

“Này Vorden, tôi biết cậu nói rằng siêu năng của cậu được đặt lại mỗi ngày nhưng cậu chưa bao giờ nói rằng cậu có thể sử dụng hai siêu năng cùng một lúc?” Quinn hỏi.

“Vậy ư?” Voden nói với một nụ cười khó xử. “Chà, có một số người trong gia đình tôi thậm chí có thể sử dụng cả ba siêu năng cơ.”

"Có thật không? Vậy chính xác thì nó hoạt động như thế nào.”

“Chà, nếu tôi nói cho cậu biết những bí mật của gia đình chúng tôi Quinn, cậu sẽ phải trở thành một phần của gia đình chúng tôi đó. Hoặc là thế hoặc tôi phải gϊếŧ cậu.”

Trong một giây, có một sự im lặng khó xử giữa hai người. Vì Quinn không chắc liệu Vorden có đang nói đùa hay không.



“Thư giãn đi nào.” Vorden nói, “Nhưng thành thật mà nói, tôi không thể nói với cậu bất cứ điều gì, cậu biết các quy tắc của người nguyên bản mà.”

Vorden thuộc về một trong những gia đình Nguyên bản đã quyết định giữ siêu năng của họ trong gia đình họ. Tất nhiên, Vorden không được phép nói với bất kỳ ai về siêu năng của họ.

“Ừ, xin lỗi về điều đó nhưng nếu cậu không phiền, tôi muốn hỏi. Nếu cậu sao chép một siêu năng mà cậu chưa từng nhận được trước đây, làm sao cậu có thể chiến đấu với nó tốt như vậy?”

“Để tôi cho cậu xem một thứ.” Vorden nói.

Hai người họ tiếp tục đi bộ xuống con phố lớn có rất nhiều cửa hàng, cho đến khi Vorden dừng lại ngay bên ngoài một cửa hàng trò chơi. Hai người họ tiến vào bên trong và có đủ loại trò chơi chất đầy trên kệ.

Ở cuối cửa hàng là một chiếc máy thực tế ảo để mọi người dùng thử trước khi mua bất cứ thứ gì. Cũng giống như mọi thứ khác, ngay cả công nghệ chơi game cũng đã được cải thiện đáng kể sau chiến tranh.

Sau đó, Vorden chỉ vào máy thực tế ảo.

"Cậu thấy đó, tôi học chúng bằng cách chơi cái này."

"Gì?" Quinn nghĩ, nhưng rồi Quinn nhớ Leo có đề cập gì đó về một trò chơi thực tế ảo phổ biến trong giới học viên. Ông ấy nói nếu muốn có kinh nghiệm chiến đấu thì sẽ tốt hơn nên chơi một trò chơi nào đó, đây có phải là điều ông ấy đang nói đến không?

“Có một trò chơi phổ biến được chơi ở thế giới bên ngoài và trong các trường quân sự tên là Chiến binh sức mạnh. Trò chơi rất đơn giản, nó cung cấp cho bạn một căn phòng trống mở và hai bạn chiến đấu cho đến khi một người thua cuộc. Mặc dù nghe có vẻ đơn giản nhưng bản thân trò chơi được sử dụng để giúp mọi người luyện tập. Máy thực tế ảo có thể ghi lại tất cả các thuộc tính của cơ thể bạn. Bất cứ điều gì bạn làm trong thế giới thực, bạn có thể làm trong trò chơi. Điều duy nhất mà nó không thể làm là ghi lại siêu năng của bạn.”

Sau đó, Vorden bước tới máy thực tế ảo và chạm vào mặt trước của máy, nơi có một vòng tròn. Một màn hình ba chiều xuất hiện với cài đặt của trò chơi ở trên cùng. Vorden đặt tay lên màn hình ba chiều và âm thanh thông báo vang lên.

“Chào mừng ID người chơi VBCopy.” Máy nói.

Khi Vorden đăng nhập vào trò chơi, thông tin ID người dùng của anh ấy có thể được nhìn thấy cùng với một mô hình giả về chiến binh của anh ấy trông không giống Vorden. Nó hiển thị tổng số trận đấu mà Vorden đã tham gia, số trận thắng và thua. Nhưng Vorden nhanh chóng chuyển từ màn hình này sang màn hình khác, quá nhanh để Quinn có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.



Sau đó, Vorden đột nhiên xuất hiện trên một tab siêu năng. Danh sách dường như dài vô tận.

“Đợi đã, tôi tưởng cậu nói trò chơi không thể ghi lại siêu năng của cậu?” Quinn hỏi.

“Không thể, nhưng vì vậy trò chơi thậm chí còn thực tế hơn và nó có thể được sử dụng như một công cụ đào tạo, nó tải lên cơ sở dữ liệu của mọi siêu năng được chia sẻ trên thế giới mà chúng ta biết ngày nay. Tất nhiên, chỉ những cái được công khai. Vì vậy, những siêu năng Nguyên bản và siêu năng chưa được khám phá không có trong danh sách này, kể cả của tôi. Tuy nhiên, tôi có thể chọn bất kỳ siêu năng nào tôi muốn, ngay cả khi tôi không thể thực hiện nó trong thế giới thực, tôi có thể luyện tập nó trong trò chơi.”

Quinn cuối cùng đã hiểu làm thế nào Vorden có thể trở nên thông thạo với nhiều siêu năng khác nhau. Đây là thứ sẽ chỉ mang lại lợi ích to lớn cho một người như anh ta, người có thể sử dụng bất cứ siêu năng nào mình muốn.

Hầu hết những người đang chơi trò chơi đều muốn trở nên mạnh mẽ hơn và sử dụng siêu năng của mình tốt hơn. Điều đó có nghĩa là họ thường chỉ chọn siêu năng của chính mình, chọn thứ mà bạn không bao giờ có thể sử dụng trong thế giới thực để làm gì, trừ khi bạn muốn có kinh nghiệm.

“Trò chơi thực sự rất phổ biến với các trường quân sự khác.” Vorden tiếp tục giải thích. “Nhiều đến mức quân đội đã thiết kế các máy chủ của riêng mình để nó chỉ kết nối với các trường khác nhưng cậu cũng có thể chơi với thế giới bên ngoài. Trước khi vào trò chơi, cậu thậm chí có thể nhập mức sức mạnh của mình. Bằng cách này, nó sẽ kết hợp cậu với những người ở cùng cấp độ. Mọi người có thể nói dối về cấp độ của mình nhưng loại người đó sẽ không bao giờ đánh nhau giỏi hơn, lúc nào cũng bắt nạt những kẻ yếu hơn họ.”

Quinn sau đó bước đến dàn máy và bắt đầu kiểm tra nó. Nghe có vẻ tuyệt vời và chính xác là những gì Quinn cần. Bằng cách này, anh ấy có thể luyện tập với các học viên khác mà không bị người khác nhận ra đó là Quinn.

Sau đó, khi Quinn nhấc thẻ lên, có nhiều số không trên thứ mà anh chưa từng thấy trước đây. Không có cách nào anh ta có thể mua một thứ như vậy. Có thể một số học viên khác nhận được tín dụng từ gia đình nhưng Quinn thì không.

Vorden bắt đầu cười.

“Đừng lo lắng về điều đó, cậu không cần phải tự mua một cái, học viện có đầy một phòng.”

"Có thật không?"

“Nào, chúng ta hãy quay trở lại và chơi nó đi.”