Chương 109: Thợ Máy

Ngay bên ngoài cổng trường, một điều bất ngờ vừa xảy ra. Layla đang cố gắng đứng dậy khi cô vừa nghe thấy những lời phát ra từ miệng Vorden.

“Đầu tiên, tôi sẽ phải yêu cầu cậu lùi lại một chút.” Layla nói, "Và không có sự đυ.ng chạm nhạy cảm nào từ cậu."

"Ta đã nói với ngươi rằng hãy gϊếŧ con cɧó ©áϊ này ngay tại đây." Raten nói.

“Hãy nhìn xem, tôi đang cố tỏ ra hòa nhã mà.” Vorden nói, "Nào, Quinn nói rằng cậu có thể giúp tôi."

Mỗi lần nhìn Vorden, cô lại nhớ đến lần mình bị anh ta bóp cổ. Đó không phải là một cảm giác tốt, và các giác quan của cô vẫn râm ran khắp nơi mỗi khi Vorden đến gần. Nếu không phải Erin đứng ở bên cạnh, vừa nhìn thấy Vorden đi tới, Layla đã chạy mất rồi.

Nhưng cô phải thừa nhận một điều. Vorden vì một lý do điên rồ nào đó mà anh ta dường như thực sự quan tâm đến Quinn.

Hai người họ sẽ sớm cùng nhau tham gia cuộc thám hiểm cổng dịch chuyển. Điều quan trọng là họ cần phải cố gắng hết sức để thân thiết trong khi có thể.

Cô thở ra một hơi dài.

“Được rồi, chuyện gì vậy?”

“Thực ra, nó có liên quan đến Peter. Quinn nói rằng hai người đã nói chuyện với Peter khi chúng tôi bị mất tích ở hành tinh khác, các người có moi được gì từ cậu ta không?”

“Không, tôi có thể nói rằng chúng tôi đã không làm thế, có vẻ như Peter đang sợ hãi điều gì đó, ngay cả khi Erin ở đó đe dọa cậu ta. Điều đó có nghĩa là thứ mà Peter sợ hãi còn lớn mạnh hơn cả Erin.” Layla nói.

“Chà, tôi không nghĩ chúng ta có thể lấy được thông tin gì từ Peter lúc này, cậu ấy suy sụp hơn bao giờ hết. Có lẽ điều duy nhất níu kéo cậu ấy là chút hy vọng cuối cùng này. Tôi đã mong rằng bằng cách ruồng bỏ Peter như thế này, cậu ấy sẽ tìm đến kẻ đã xúi giục cậu ấy.”

“Đợi đã, cái gì!” Layla nói, “Ý cậu là cậu cố tình làm toàn bộ chuyện này. Tôi hiểu Peter cần phải bị trừng phạt, nhưng cậu không nghĩ rằng cậu đang đi quá xa ư?”

"Quá xa?" Voden đã trả lời. “Cậu thậm chí không biết những gì thực sự đã xảy ra ở đó. Tôi suýt bị gϊếŧ bởi một con thú hút máu, bị bỏ rơi trong một thế giới đầy rẫy quái vật ở khắp mọi nơi.”

“Quái thú hút máu? Quinn cũng vậy…” Ngay sau đó, Layla dừng lại khi quay sang nhìn Erin bên cạnh. Layla đã quá kích động trong cuộc trò chuyện, cô ấy đã quên mất sự hiện diễn của Erin. Nhưng khi cả hai nhìn vào Erin, cô ấy đang cúi xuống nhìn một vệt kiến đang bò trên sàn.

Có vẻ như Erin không quan tâm đến toàn bộ cuộc trò chuyện mà hai người đang nói.

“Dù sao thì, nếu cậu không thể lấy được gì từ Peter, thì hãy thử gặp một học viên năm nhất tên Earl. Hắn ta là người quanh quẩn bên Peter trước khi toàn bộ chuyện này bắt đầu và có vẻ như hai người họ đã gặp nhau vào ngày chúng tôi đến tìm họ.”

“Earl, hiểu rồi, cảm ơn vì sự giúp đỡ.” Vorden nói. “Ồ trước khi tôi đi, Erin, cậu có phiền không nếu tôi chạm vào tay cậu.”



Erin đứng dậy khỏi mặt đất và nhìn Vorden trong vài giây. Khi họ gặp nhau lần đầu, cô đã từ chối. Erin chỉ đơn giản tin rằng anh ta là một người yếu đuối và thấp kém hơn cô. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng Vorden là một trong những người mạnh nhất trong lớp.

“Tôi hy vọng cậu sử dụng nó tốt.” Erin nói khi cô ấy đưa tay ra.

Sau khi sao chép siêu năng của Erin, Vorden quay mặt và bỏ đi.

“Peter khá khó nhằn đấy!” Erin hét lên, “Ngay cả với những lời đe dọa của tôi, cậu ấy cũng không tiết lộ bất cứ điều gì.”

“Đừng lo,” Vorden nói, mỉm cười đáp lại. “Tôi nhớ một người đã dạy tôi vài điều.”

Vorden tiếp tục quay trở lại trường học.

“Này Raten, có vẻ như ta sẽ sớm có một số việc cho ngươi.”

Khi Layla nhìn thấy Vorden bước đi, cô ấy vẫn còn một suy nghĩ.

"Tên điên."

******

Quinn và Logan đang ở một khu vực khác của tòa nhà trường học mà Quinn thường ở. Họ ở trong khu vực phòng ký túc xá nhưng ở tầng ngay phía trên nơi Quinn thường ở và ngủ.

Việc họ ở trong cùng một tòa nhà ký túc xá có nghĩa là hai người họ học cùng năm, mặc dù thực tế là Logan trông giống như một học viên năm hai.

“Tới nơi rồi.” Logan nói.

Khi Quinn nhìn quanh, anh nhận thấy chúng có ít cửa và cách xa nhau hơn.

"Đây là nơi nào?" Quinn hỏi.

“Đây là ký túc xá VIP. Nếu gia đình cậu đóng góp hào phóng cho quân đội trước khi đến đây, thì cậu sẽ có quyền sử dụng một trong những căn phòng này.”

Khi mở cửa, Quinn kinh ngạc trước khung cảnh trước mắt. Căn phòng rộng gấp đôi căn phòng anh ở cho ba người, và chỉ có một chiếc giường đơn.

Nhưng đó không phải là điều làm anh ngạc nhiên. Cả căn phòng đầy những thứ mà Quinn chỉ có thể gọi là Rác. Khắp nơi đều có những đống kim loại phế liệu và nằm rải rác khắp nơi là các thiết bị, tàu vũ trụ nhỏ, bộ điều khiển và đủ loại.

Có hai thứ nổi bật trong phòng. Một trong số đó là một cái ống lớn được nối với máy tính và có những sợi dây giống treo ở phía trên và ngay bên cạnh đó là một khoang máy thực tế ảo. Một trong những thứ có giá 100.000 điểm tín dụng để mua.



Gia đình của Logan là một trường hợp hiếm hoi. Thông thường, khi trở nên giàu có, đó đều là liên quan đến quyền lực. Những người có siêu năng mạnh mẽ kiếm tiền bằng cách săn bắn hoặc bảo vệ người khác. Tuy nhiên, gia đình của Logan là một trong số rất ít người đã tích lũy được của cải bằng cách tạo ra trò chơi thực tế ảo và bán thiết bị.

Có một số gia đình khác cũng có thể làm như vậy, chẳng hạn như các công ty chế tạo tàu vũ trụ và một số vũ khí quái thú. Nhưng nhiều người trong số họ vẫn làm việc dưới sự bảo trợ của một gia đình Nguyên Bản.

Sau đó, Logan ngồi vào chiếc ghế cơ học của mình, chiếc ghế đó ngay lập tức mọc ra rất nhiều cánh tay và bắt đầu mát-xa cho anh.

“Vậy cậu muốn giúp cái gì?” Logan hỏi.

Quinn đang ở trong một tình huống kỳ lạ. Layla và Vorden biết anh ta là ma cà rồng nhưng không biết về hệ thống này. Trong khi Logan biết về hệ thống nhưng không biết mình là ma cà rồng. Tuy nhiên, vì những gì Logan biết có vẻ thoải mái hơn khi giải thích về phía hệ thống hơn là về phía ma cà rồng.

“Tôi đang tự hỏi liệu cậu có thể hack chiếc đồng hồ cho tôi không, cho phép nó hiển thị một số bất kỳ nào đó mà tôi muốn?”

“Tôi có thể làm điều đó dễ dàng cho cậu, nhưng trước tiên cậu cần cho tôi biết tại sao?”

Quinn ngập ngừng một chút. Anh ấy chỉ vừa mới gặp Logan. Anh ta có vẻ là một chàng trai tốt theo ấn tượng ban đầu, nhưng mọi kẻ gϊếŧ người hoặc kẻ điên ngoài kia đều thể hiện bộ mặt tốt với người khác vào một lúc nào đó.

“Tôi nghĩ tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cậu lo lắng chính phủ nếu phát hiện siêu năng của cậu, sẽ đem cậu mang đi mổ xẻ.” Logan nói, “Chà, tin tôi đi, tôi sẽ không nói với chính phủ và quân đội hay bất cứ ai về điều này đâu. Tôi sẽ thành thật với cậu, Quinn, tôi không quan tâm đến cậu, tôi quan tâm đến người đã có thể nhập một hệ thống vào tâm trí cậu. Để tìm được người đó, tôi cần cậu dẫn hắn ta đến gặp tôi, và trước khi điều đó xảy ra, tôi sẽ không để ai bắt cậu đi đâu.”

Những lời của Logan nghe có vẻ hơi đáng sợ và khắc nghiệt đối với Quinn, nhưng ít nhất chúng cũng có vẻ thật lòng. Không giống như những người khác mà Quinn không thể biết họ đang nghĩ gì, Logan hoàn toàn minh bạch.

“Như cậu đã biết, hệ thống của tôi có một bộ kỹ năng nhất định được phép sử dụng trong trò chơi. Nhưng vấn đề là tôi thực sự có một siêu năng.” Quinn sau đó nhấc cái bóng lên và bắt đầu di chuyển thành một bàn tay khổng lồ và dùng nó để vẫy chào Logan.

Nếu không phải vì Logan đang ngồi ghế, cậu ấy đã ngã xuống vì sốc.

“Đó là cái quái gì vậy, cậu thực sự là Nguyên Bản sao?”

“Không hẳn, đó là một siêu năng mà hệ thống đã có sẵn, nhưng vì một số lý do, như cậu có thể thấy,” Quinn nói, chỉ vào đồng hồ của mình. “Nó không hiển thị trên đồng hồ.”

Hàng ngàn suy nghĩ bắt đầu chạy qua tâm trí của Logan về lý do tại sao nó có thể xảy ra. Anh ấy không quan tâm quá nhiều đến bản thân siêu năng đó, nhưng anh muốn biết lý do tại sao?

“Cái đồng hồ này là một điều đơn giản thôi, nhưng nếu tôi làm việc này cho cậu, tôi không biết liệu cậu có thể giúp tôi một việc được không?” Logan nói khi nhìn vào chiếc máy ống có dây.

Quinn bắt đầu đổ mồ hôi khi nhìn vào thứ đó. Nếu Quinn không bị quân đội thí nghiệm, thì có lẽ Logan cũng sẽ làm việc đó.

“Đừng nhìn tôi như thế, máy ở đó là để chơi game. Cậu sẽ để tôi đưa siêu năng bóng tối của cậu vào trò chơi chứ?” Logan hỏi.