MeoMi xin donate của các tình yêu( •̀
ω •́
)✧Mèo Mi xin cảm ơn các bạn đọc giả đã và đang đồng hành với truyện và mình từ trước tới giờ❤. Chúc các cậu có những phút giây thư giãn nhất khi đọc truyện. Sự ủng hộ tinh thần của các cậu sẽ giúp tớ có thêm động lực ra chương và nhiều truyện hay hơn. MeoMi xin chân thành cảm ơn(●"◡"●).
----------------[]~( ̄▽ ̄)~*[]~( ̄▽ ̄)~*[]~( ̄▽ ̄)~*-----------------------------
An Tiểu Man tỉnh lại phát hiện chính mình đang ở trong một không gian hư vô, xung quanh đen tối mờ mịt khiến cô hoang mang không biết mình đang ở đâu, cô nhớ rõ bản thân mình đã gặp tai nạn, bị một chiếc xe buýt mất khống chế đâm vào, tử vong tại chỗ.
Cho nên, cô hiện tại là đang ở địa ngục?
“Đinh, chúc mừng ký chủ trói định thành công với hệ thống lσạи ɭυâи, nếu ký chủ đạt được chất lượng tốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng tiến hành công lược thành công các nam nhân, mỗi thế giới công lược thành công một người nam nhân sẽ đạt được 1% tiến độ, tổng cộng có 100 tiến độ, khi tiến độ đạt giá trị cao nhất, ký chủ có thể nhận được một giải thưởng lớn.”
Lúc sau hệ thống lại vì cô mà giảng giải quy tắc của hệ thống lσạи ɭυâи, nhìn tên liền biết nghĩa, đó chính là hệ thống muốn người chơi công lược những nam nhân cùng ký chủ có quan hệ huyết thống hoặc người có quan hệ họ hàng.
Cô sẽ được hệ thống mang vào nhiều thế giới khác nhau, tiến hành sắm vai thành các nhân vật, thông qua đó để tiến hành công lược nam nhân, đương nhiên không phải chỉ có công lược các nam nhân, mà cô còn phải lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ họ, cũng chính là làʍ t̠ìиɦ, khi công lược thành công một người nam nhân liền có thể đạt được 1% tiến độ, tiến độ đạt giá trị cao nhất liền sẽ nhận một giải thưởng lớn.
Giải thưởng này đối với cô không hề gợi lên sự hứng thú, nhưng cô đã chết, nếu cự tuyệt, hệ thống liền giải trừ khế ước, đến lúc đó cô sẽ thật sự chết.
Cô còn trẻ, không nghĩ để bản thân mình chết sớm, với lại cô cũng không có bận tâm về mấy chuyện lσạи ɭυâи, công lược những người này không có gì khó khăn, vì thế để sống sót, cô liền đáp ứng yêu cầu của hệ thống.
“Đinh, đang chuẩn bị đưa kí chủ vào thế giới thứ nhất, xin chờ trong chốc lát.”
An Tiểu Man cảm thấy bốn phía trở lên vặn vẹo áp lực, đôi mắt tối sầm lại, sau khi áng sáng được khôi phục, liền phát hiện chính mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, hệ thống nhanh chóng đem tư liệu của nguyên chủ truyền cho cô.
Cô ở thế giới này vẫn tên là An Tiểu Man, 18 tuổi nhưng trí lực chỉ dừng lại ở 8 tuổi.
Từ nhỏ bởi vì cha mẹ ly hôn, vẫn luôn cùng mẹ sinh hoạt, bởi vì cô có trí lực rất thấp, không thể tự chăm sóc bản thân, chính vì thế vẫn luôn được mẹ dưỡng ở nhà. Thẳng đến nửa tháng trước, mẹ nguyên chủ ngoài ý muốn qua đời, được ba ba đón trở về chiếu cố chăm sóc.
Cha mẹ An Tiểu Man đều rất thương yêu cô, bởi vì cô lớn lên tinh xảo xinh đẹp, lại thực hiểu chuyện ngoan ngoãn, có thể nói, nếu cô có trí lực bình thường thì chính là một thiếu nữ hoàn hảo.
Khi cha mẹ li hôn, cô mới năm tuổi, mẹ bất chấp tất cả để đoạt được quyền nuôi nấng cô, cũng không cho phép ba ba tới xem An Tiểu Man, cứ như vậy đã qua mười ba năm.
Nhận được tin vợ cũ chết, An Chấn Vũ lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn liền nghĩ tới con gái luôn ngọt ngào vây quanh hắn kêu ba ba.
Biết được thân thích nhà vợ cũ không có ai nguyện ý chiếu cố con gái hắn, An Chấn Vũ liền chạy nhanh đến đó, đưa nữ nhi về nhà.
Nhiều năm không thấy, An Tiểu Man sớm đã không phải là cái nha đầu suốt ngày tươi cười lưu trữ nước mũi. Nhìn ra được vợ trước chiếu cố thực tốt con gái mình làm hắn yên tâm hơn, tiểu cô nương ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, mặc một chiếc áo liền váy, ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, lưng ngồi thẳng tắp, đôi tay xoắn lại với nhau nhìn rõ thấy sự khẩn trương của cô gái.
An Chấn Vũ đi đến chỗ cô, hắn đã từng anh tuấn soái khí bây giờ trên mặt nhiều vài phần tang thương, đương nhiên nhìn hắn càng có sự thành thục của người lãnh đạo cấp cao, làm hắn tỏa ra thật nhiều mị lực.
Tiểu cô nương trong lúc nhất thời không nhận ra người đàn ông, nghiêng đầu mở to hai mắt đánh giá hắn hồi lâu.
An Chấn Vũ cảm thấy bộ dáng nghiêm trang của cô thật là đáng yêu, tức khắc mềm lòng xuống dưới. Còn không đợi hắn mở miệng, tiểu cô nương tựa hồ nhận ra hắn, đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào, nhìn hắn hô một tiếng.
“Ba ba.” Ngay sau đó đứng lên nhào vào trong lòng ngực hắn.
Tựa như khi còn nhỏ, tiểu cô nương duỗi tay ôm lấy cổ An Chấn Vũ, đem đầu vùi trong lòng ngực hắn, không ngừng cọ sát làm nũng.
“Ba ba, Tiểu Man rất nhớ người.”