Cư dân mạng nhiệt tình nghị luận về Phòng Livestream Tử Vong, trực tiếp đưa tin tức này lên đệ nhất hot search Weibo.
Đại khái chia làm hai trận doanh lớn. Ủng hộ và phản đối!
Tình thế này giống hệt với lúc đợt tin tức đầu tiên được đưa ra.
Dương Triếp ngồi trong phòng bảo vệ xem báo, sau đó đem điện thoại cất đi, đem ánh mắt chuyển sang đại sảnh người tới người lui. Bỗng nhiên, có một nữ sinh trung học dáng người nhỏ bé lọt vào mắt hắn. Cô bé kia cao khoảng 1m50, trên thân quần áo đắt tiền thời thượng.
Thẩm Phượng Kiều
Điểm PK: 50 (cực hạn 65)
Giá trị vũ lực: 20 (cực hạn 25)
"Đứa trẻ nhỏ như vậy, vì sao lại có điểm PK cao đến đáng ngờ?"
Dương Triếp trầm mặt. Những tên tội phạm lừa đảo, cướp giật, buôn bán trái phép thường có điểm PK không quá 50. Từng gϊếŧ người thì điểm mới có thể đột phá 60. Dương Triếp nghĩ mãi không ra, một đứa bé lại là kẻ sát nhân? Còn là một đứa bé gái?"
Mặc kệ vì lí do gì, Dương Triếp tin tưởng hệ thống tuyệt đối sẽ không có sai sót.
Có khi con người ta chính là như vậy. Mặt ngoài thiện lương đáng yêu, nội tâm lại tột cùng dơ bẩn.
Dương Triếp liền ghi nhớ rõ đặc điểm của cô bé này, chờ về sau tiếp tục quan sát.
Nhìn trong chốc lát, Dương Triếp thu lại tầm mắt của mình, nhẹ nhàng vuốt vuốt huyệt Thái Dương, sau đó nhắm mắt lại.
Nhậm Thạch Lâm chết, không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc!
Hắn vẫn còn rất nhiều sự tình phải làm!
...
Màn đêm dần phủ xuống Thượng Hải, khoác lên nơi thành thị này một cảm giác nặng nề. Có điều, ánh đèn nê ông từ phố xá lại như đem bóng tối nơi đây pha loãng, quả thực xứng với cái tên Bất Dạ Thành. Nơi nơi ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng trưng.
(Thượng Hải thường được ví von là Bất Dạ Thành, nghĩa là thành phố không bao giờ có màn đêm. Số lượng nhà cao tầng ở Thượng Hải rất dày đặc, là một trong những thành phố sử dụng điện về đêm nhiều nhất trên thế giới)
Dương Triếp thu thập một chút đồ đạc rồi giao ban, ra đến cửa Trung tâm Tài Chính liền phát hiện một toán người thu hút không ít sự chú ý. Vài thanh niên cao gầy đang sóng bước cùng với những cô gái trang điểm đậm, đi giày cao gót, lộ ra đôi chân tuyết trắng.
Những cô gái này đều là đi đến khách sạn Bách Duyệt ở tầng bảy mươi chín của toà nhà, nói trắng ra là đều là các tiểu thư nhà giàu.
Dương Triếp lạnh lùng nhìn lướt qua. Những người này điểm PK đều dao động trên dưới 40. Hắn một chút hứng thú cũng không có.
Bất quá, mấy cô gái ngược lại quay sang nhìn hắn vài lần.
"Anh chàng bảo an ở đằng kia đẹp trai quá!"
"Mình sớm thấy rồi, tiếc là có hơi lạnh lùng!"
"Tốt nhất cách loại người này xa một chút, nói không chừng hắn là một tên biếи ŧɦái thích SM đó!"
"Dừng, cũng đâu phải chưa từng thử ha ha..."
Dương Triếp giả bộ như không nghe thấy, sắc mặt không đổi, đi ra ngoài vẫy một chiếc taxi rồi rời đi.
Bảy giờ tối, bên ngoài biệt thự Vọng Hải đỗ rất nhiều xe. Đây đều là các đối tác làm ăn của Nhậm Thạch Lâm, đến đi vội vàng, mặt ngoài là tới thăm, kỳ thật mỗi người đều có mục đích riêng.
Lúc này, một chiếc BMW X5 dừng lại, ngồi ở vị trí kế bên ghế lái là một cô gái hai mươi lăm tuổi tên Tạ Tiểu Đình, chủ sở hữu của công ty giải trí Di Mộng, tình nhân của Nhậm Thạch Lâm.
"Anh đi đi, tôi ở lại trong xe." Tạ Tiểu Đình nói với lái xe Chu Sơn.
Chu Sơn vừa là bạn bè, vừa là bảo tiêu và lái xe của cô, quan hệ phức tạp.
"Được, cô chờ tôi ở trong xe." Chu Sơn nói xong liền xuống xe, đi vào biệt thự.
Hắn mới vừa đi vào, cách đó không xa, một bóng đen từ nơi hẻo lánh, quỷ mị tiến tới bên cạnh ô tô.
Phanh phanh phanh!!!
Cửa sổ xe bỗng nhiên vang lên tiếng đập mạnh. Tạ Tiểu Đình giật nảy mình.
Quay đầu nhìn lại, không có bất kỳ ai. Nhưng lúc này trên cửa sổ có dính hai tấm thẻ.
"Cái gì đây! Đêm hôm khuya khoắt còn đi phát quảng cáo à!"
Tạ Tiểu Đình hạ cửa xuống. Thời điểm đang muốn vứt hai tấm thẻ đi, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Giấy Thông Báo Tử Vong
Mục tiêu: Tạ Tiểu Đình.
Tội ác: Gϊếŧ người.
Ngày chấp hành: Ngày 1 tháng 5 năm 2017
Người thi hành: Nhà Thiết Kế Tử Vong.
...
Giấy Thông Báo Tử Vong
Mục tiêu: Chu Sơn.
Tội ác: Cưỡиɠ ɠiαи, gϊếŧ người.
Ngày chấp hành: Ngày 1 tháng 5 năm 2017.
Người thi hành: Nhà Thiết Kế Tử Vong.
"Nhà Thiết Kế Tử Vong? Livestream Tử Vong?"
Tay Tạ Tiểu Đình kịch liệt run rẩy. Lúc này Chu Sơn từ trong biệt thự đi ra, phịch một tiếng mở cửa xe, kết quả làm Tạ Tiểu Đình giật mình kêu lên.
"A! Đừng có gϊếŧ tôi!"
Chu Sơn cũng bị cô làm cho giật thót.
"Sao thế? Tự nhiên lại hét toáng lên!"
"Giấy Thông Báo Tử Vong, chúng ta nhận được Giấy Thông Báo Tử Vong!"
Chu Sơn cầm tấm thẻ đen lên nhìn. Bá! Sắc mặt hắn lập tức không còn một chút huyết sắc. Tấm thẻ mang đến cảm giác áp bách mãnh liệt, cả người hắn như lâm vào bất an.
"Là ai? Là ai mang đến?"
"Tôi không biết. Lúc tôi đang thất thần thì có người dán mấy tấm thẻ này lên cửa xe. Chờ đến khi quay đầu lại thì không có ai cả. Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi, tôi còn trẻ, tôi chưa muốn chết!"
"Không được báo cảnh sát, báo cảnh sát có khác gì tự tìm chết!"
"Vậy giờ làm sao đây? Đúng rồi, trong xe này sẽ không phải có cơ quan hay thiết bị gì chứ? Chúng ta có thể bị chém đầu không đó?"
Hai người như chim sợ cành cong, đứng ngồi không yên, trán đổ đầy mổ hôi. Sau khi kiểm tra một lượt, xác nhận trong xe không có gắn cơ quan nào hết, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, tuy vậy, quần áo đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Thời điểm hai người đang thở dốc, bỗng nhiên phịch một cái, cửa xe sau mở ra. Một người đàn ông đội mũ áo trùm kín ngồi vào.
"Ôi ôi..."
Tiếng cười lạnh của hắn phát ra, như kéo Tạ Tiểu Đình và Chu Sơn xuống hầm băng.
Không đợi hai người kịp phản ứng, trên cổ bỗng nhiên nhói một cái.
Chu Sơn theo bản năng đưa tay ra sau cổ, sờ được một đầu kim nhỏ.
Đó là một cái châm tẩm thuốc mê.
"Mày..."
Hai mắt Chu Sơn tối sầm lại, trực tiếp hôn mê.