Tích... tích tích...
Bên trong căn phòng khoá kín, âm thanh đếm ngược lộ ra vô cùng bén nhọn, chói tai, không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh đám người Giang Học Nhân. Thanh âm đó phảng phất như một tòa chuông tang, có người đang liều mạng gõ, cảnh báo bọn họ tử thần sắp đến!
Mặt mũi Giang Học Nhân trở nên vô cùng vặn vẹo. Dù có tỉnh táo bình tĩnh thế nào, hắn cũng không có dũng khí đối mặt với thứ dung dịch axit đáng sợ phía dưới. Giờ phút này, hắn trừng lớn đôi mắt tràn ngập tơ máu, nhìn chòng chọc vào dụng cụ thuỷ tinh, nhất thời đem bản thân bơi bên trong cảm giác trời quay đất cuồng.
"Fu*k!"
Giang Học Nhân một quyền đánh thẳng lên l*иg sắt.
Hắn cho rằng bản thân rất có cốt khí, nhưng tình cảnh hiện tại khiến hắn phát hiện, nội tâm hoá ra vô cùng yếu mềm, dũng khí mất sạch.
"Cầu xin anh bỏ qua cho tôi. Tôi là bác sĩ, tôi không thể mất đi bàn tay của mình. Tôi cho anh hai mươi triệu, không không không, tôi đem tất cả tiền đều cho anh, sáu mươi triệu đủ để anh tiêu sài cả đời. Về sau tiền kiếm được cũng đều cho anh, chỉ cần anh thả tôi ra. Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh, làm nô ɭệ của anh..."
Người một mực tỉnh táo là Giang Học Nhân lập tức giống như nữ nhân, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhìn dáng vẻ khiến người buồn nôn của hắn, cư dân mạng đều nhịn không được.
"CMN, mày còn biết mình là bác sĩ? Cái đồ cứt chó!"
"Dũng khí ăn thịt trẻ em đâu rồi? Hèn nhát!"
"Ha ha, nếu Nhà Thiết Kế Tự Vong có thể dùng tiền mua được, anh ta đã là phú hào ngàn triệu. Mày mẹ nó tự làm tự chịu, ngậm lấy nước mắt mà chết đi!"
"Thời gian đã không còn nhiều lắm, không ra tay sẽ bị chém ngang lưng đấy, ha ha ha..."
Lúc này, biểu cảm trên mặt Dương Triếp vô cùng lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần cuồng nhiệt, giống như một nghệ thuật gia đang quan sát những tác phẩm nghệ thuật xuất sắc.
"Tích tích... tích tích..."
"Ong ong... Ong ong..."
Cưa tròn điên cuồng xoay, đã hạ xuống một phần ba.
Lý Binh ngẩng đầu nhìn một chút thiết bị trên trần, rồi đưa mắt về phía dụng cụ thuỷ tinh, dùng sức cắn chặt môi, sau đó vươn tay ra ngoài cũi, chậm rãi tới gần dung dịch axit. Lập tức, một cỗ nhiệt lượng nóng bỏng vọt tới, để toàn thân Lý Binh rùng mình, da gà đều nhảy dựng lên.
"Tao CMN!"
Lý Binh quát to một tiếng, cắn răng, trực tiếp đem bàn tay nhúng vào bên trong ống đựng dung dịch.
"Xì xì xì ·..."
Chốc lát, hình ảnh được phóng to, dung dịch tựa như sôi trào, bong bóng sủi bọt khí. Một cảm giác thần kinh kí©h thí©ɧ mãnh liệt truyền đến làm cuống họng và con mắt của Lý Binh đều nóng lên. Lại nhìn bàn tay hắn, làn da phía trên trực tiếp nổ tung, bọng máu tiếp bọng máu vỡ lách tách, huyết nhục cấp tốc bị ăn mòn.
"A a a... CMN..."
Lý Binh phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết, the thé, cuống họng giống như bị hô nổ. Thanh âm và hình ảnh kinh hoàng, tựa một lưỡi dao sắc lạnh, hung hăng đâm thọc vào trái tim của tất cả mọi người. Một cỗ hàn ý thật sâu cấp tốc truyền ra toàn bộ cơ thể, xương khớp run rẩy đánh lên cầm cập.
"CMN! Mày mẹ nó đừng kêu to như vậy được không?"
"Làm lão tử giật cả mình. Bất quá, dung dịch kia thật lợi hại, hiệu quả nhanh chóng, lão tử nhìn thôi còn muốn đau tay."
"Quá kí©h thí©ɧ, coi livestream tử vong thật thoải mái!"
Người xem kinh hãi đồng thời cũng cực kỳ vui vẻ.
Nhưng đối với bọn người Giang Học Nhân, đây chính là ác mộng vô tận.
Cứ như vậy vài giây đồng hồ sau, bàn tay Lý Binh đã máu thịt be bét, làn da cháy đen, mấp mô, móng tay đều bị hòa tan hết mấy cái, nhìn như một quỷ thủ, vô cùng buồn nôn.
"Fu*k!"
"A a a!"
"Tôi không muốn, tôi không muốn, không cần!"
"Tại sao phải là chúng ta. Vì cái gì, tôi sai rồi, tôi sai, bỏ qua cho tôi đi!"
Đám người Giang Học Nhân bị dọa đến hồn phi phách tán.
Quá kinh khủng!
Quá huyết tinh!
Bờ môi Giang Học Nhân run rẩy, răng không ngừng run lên. Hắn sợ hãi, rất sợ hãi. Tâm lý trực tiếp bị đánh tan. Ngay cả lúc học y giải phẫu thi thể, đến khi tự tay mở bụng đám trẻ con lấy nội tạng, thậm chí kể cả thời điểm uống bia ăn canh trẻ em, hắn cũng chưa từng sợ hãi như vậy. Toàn bộ thân thể giống như rơi vào trong hầm băng, chậm rãi mất đi nhiệt độ.
Nhìn vẻ mặt sụp đổ của Giang Học Nhân, Dương Triếp cười lạnh, nhếch miệng tươi cười đắc ý.
Lý Binh thành công đem dung dịch axit đổ vào rãnh nhỏ bên trong mối hàn.
Tư tư tư....
Dung dịch cùng sắt cấp tốc nảy sinh phản ứng. Mối hàn không ngừng bị phân giải, không ngừng bốc lên bọt bong bóng.
"Ha ha ha... Phản ứng, phản ứng..." Lý Binh giơ bàn tay đẫm máu lên kêu to. Từng khối da thịt sau khi bị axit ăn mòn lắt nhắt rơi xuống, như thịt thối nát, hoà tan hóa thành huyết thủy.
Hắn cho tất cả mọi người hi vọng!
Dù sao ngay từ đầu cũng chỉ là suy đoán của Giang Học Nhân, nhưng bây giờ đã được xác nhận. Cái này giống như một ngọn đèn đốt sáng trong bóng đêm mịt mù!
Có điều muốn bước ra khỏi hắc ám, chắc chắn phải trả giá bằng máu tươi.
"Ô ô ô, chị Lệ Hân, em sợ..." Chu Hoằng Cấm vừa hô vừa khóc.
Trần Lệ Hân cười khổ một tiếng nói: "Chị cũng sợ, thế nhưng chị càng không muốn chết. Nếu như em không muốn bị cắt đôi, tốt nhất đem bàn tay bỏ vào đi."
Trần Lệ Hân nói xong, hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại, đưa tay thò vào dụng cụ thuỷ tinh.
"Tư... Xì..."
Thật giống như đem một khối vôi sống ném vào trong nước, phản ứng vô cùng kịch liệt. Chỉ trong nháy mắt, từng khối da thịt trên bàn tay rụng xuống, sau đó hoàn toàn phân giải.
"A! CMN —— "
Trần Lệ Hân kêu thảm, đại não đau đến chết lặng, cả người mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Cô ta nhanh chóng đem dung dịch trong lòng bàn tay rót vào rãnh nhỏ trên mối hàn, tiếp theo lại nhanh chóng dùng quần áo lau axit trên tay.
Lau rất mạnh.
Bộp một tiếng, cả người lăn lộn trong l*иg sắt.
"A a a... A...."
Từng khối thịt từ bàn tay trực tiếp bị lau đi, giống như thịt thối lâu ngày mục nát, còn thừa lại là xương cốt đẫm máu.
"CMN! Thật buồn nôn!"
"Cái này có khác gì móng vuốt chim!"
"Ngu xuẩn! Axit càng lau càng khủng bố, cô ta không học hóa à?"
"Thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Tôi nhớ hình như là phải dùng nước lạnh không ngừng cọ rửa, hoặc dùng cái gì mà Natri hidrocacbonat để tẩy. Đừng hỏi tôi là ai, tên tôi là Học Bá Cái Gì Cũng Biết."
...
Lời editor:
Natri hidrocacbonat: (NaHCO3) còn có tên gọi khác là Baking Soda, một loại phụ gia thực phẩm, dạng bột mịn, trắng. Đây là muối của kim loại kiềm nên có thể trung hoà axit.