Nhìn thấy tình cảnh này, ngồi trong góc âm u, Dương Triếp kéo lên tia cười lạnh mang ý vị thâm trường.
"Ngăn chặn vết thương chảy máu, Chu Linh Chi vì chính mình tranh thủ thêm bốn phút thời gian. Nhưng chút thời gian này có ý nghĩa gì đâu? Cô ta vẫn cần dùng mặt đẩy lưỡi dao!" Hàn Khả Tâm đưa ra nghi vấn.
Vu Kiện đồng ý: "Như Triệu Thiên Lâm đã phân tích, cái này kỳ thật là một loại bẫy. Chu Linh Chi không nên tiếp tục đi đường quanh co cố gắng kéo dài thời gian nữa."
"Không phải!" Tần Lãnh nói: "Bốn phút này có ý nghĩa đối với người xem và Nhà Thiết Kế Tử Vong. Trong thời gian đó, Chu Linh Chi sẽ không bị mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê. Cô ta có thể kiên trì thanh tỉnh đến cùng, cũng có thể tận mắt nhìn thấy bản thân bị hành hình!"
Mấy người nghe xong, cơ thịt trên mặt đều khẽ nhăn một cái.
Thật đáng sợ!
Cái này có hiệu quả giống hệt với bẫy ở trò chơi thứ nhất!
Chu Linh Chi ngã xuống một lần, vậy mà lại tiếp tục rớt hố!
Nhà Thiết Kế Tử Vong!
Thành thạo điêu luyện đùa bỡn một tội phạm IQ cao.
Đây quả thật là đối thủ vừa đáng sợ lại vừa đáng nể!
Bên kia, cư dân mạng ngược lại cũng không phát hiện ra nhiều như vậy. Sự chú ý của bọn họ nằm trên ống thép.
"CMN! Lại đâm vào trong, hay cô ta bắt đầu thích cái gậy này rồi!"
"Máu đã được cầm, cô ta có lẽ nhiều ra bốn phút!"
"Streamer cho cô ta thời gian dài quá. Nếu là tôi, mười giây. Lão tử muốn đùa chết cặn bã."
Bình luận lại tiếp tục. Đại não Chu Linh Chi cũng cấp tốc hoạt động.
"Máu dừng rồi, sau đó phải làm gì? Trong tay mình còn cái gì..." Chu Linh Chi một bên nói, một bên ngắm nhìn bốn phía. Cả người cơ hồ rơi vào trạng thái điên cuồng.
Tích tích tích tích...
Một giây lại một giây bị xói mòn. Âm thanh của đồng hồ đang không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh Chu Linh Chi, lần lượt đánh gãy suy nghĩ của cô ta. Dần dần, trong đầu chỉ còn lại tiếng tích tích.
"A a a, cái bẫy ở đâu? Thằng biếи ŧɦái đáng chết! Tao muốn gϊếŧ mày!"
Chu Linh Chi ngửa đầu kêu to, bên trong miệng bỗng phun ra một ngụm máu, bắn tung tóe lên trên mặt lưỡi dao, sau đó lại chạy xuống khắp mặt cô ta. Cả người nhìn qua vô cùng dữ tợn, đáng sợ như lệ quỷ.
Thanh âm khàn khàn băng lãnh của Dương Triếp vang lên lần nữa.
"Cô cho rằng mình rất thông minh sao? Cô sẽ bị sự thông minh của bản thân hại chết. Thời gian không còn nhiều, sinh tử tuỳ cô."
Chu Linh Chi nhìn về phía TV, lúc này đã qua năm phút đồng hồ.
"Tôi van cầu anh, làm ơn cho tôi chút nhắc nhở, một điểm thôi, tôi cầu xin anh..."
Nhìn bộ dạng cầu khẩn của cô ta, Dương Triếp trêu tức nói: "Cô từ trong quy tắc trò chơi mà tranh thủ cho mình bốn phút thời gian tỉnh táo. Đối với cô thực ra cũng chả có ý nghĩa gì, nhưng đối với tôi mà nói, có lẽ có chút ít."
Lời Dương Triếp, giống như một đạo sấm sét giữa trời quang!
Chu Linh Chi ngây dại, đồng thời cũng sực hiểu ra. Trò chơi này căn bản không có đường tắt. Cô ta lại đi vào bẫy.
Lại là một lần nghiền ép trí lực tư duy.
Nhìn ống thép đã đâm xuyên qua cơ thể, Chu Linh Chi gầm hét lên.
"Mày cái thằng điên biếи ŧɦái! Mày sẽ không được chết tử tế!"
"Ha ha ha, cô ta lại bị chơi xỏ, thật ngu xuẩn!"
"Đồ ngu, còn muốn cùng streamer đấu trí đấu dũng? Streamer không nói, cô nha, chết như thế nào cũng không biết!"
"Cái trí thông minh này, streamer thiết kế hai cái bẫy cô ta đều chui vào. Streamer mà làm ba, bốn cái, chắc cô ta chui qua chui lại mất!"
"Gọi quỷ à, mau đem mặt dán lên đi. Thật muốn nhìn khuôn mặt nhỏ này nở hoa!"
"..."
Chu Linh Chi rốt cục nhận ra tình thế của mình.
Nhìn khoảng cách giữa khuôn mặt và lưỡi dao chưa đến năm centimet, thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy. Một cỗ hàn ý mãnh liệt chạy khắp người.
"Hô!"
Chu Linh Chi thở hắt ra, chậm rãi đưa mặt lên.
Trong chốc lát khi lưỡi dao lạnh lẽo cùng làn da tiếp xúc, cô ta không nhịn được run run một cái, kết quả, lưỡi dao bên trên trượt qua. Trên mặt lập tức truyền đến sự đau đớn, theo bản năng lùi lại phía sau.
"CMN!"
"Tao CMN!"
Dũng khí của Chu Linh Chi trong nháy mắt biến mất.
"Cứu mạng! Có ai không? Mau cứu tôi với, a a a..."
Hô trong chốc lát, nhưng chung quanh yên tĩnh như chết, ngoại trừ âm thanh "tích tích" thì không nghe thấy gì hết.
Thời gian đã qua bảy phút.
Chu Linh Chi nuốt nước miếng một cái, lần nữa nhìn về phía lưỡi dao vô cùng sắc bén.
"Phải sống, mình phải sống!"
Chu Linh Chi từ từ đem mặt dán vào.
Lúc này, cô ta hung hăng hít vào một hơi khí lạnh: "Nhà Thiết Kế Tử Vong, mày cứ chờ đấy. Chỉ cần còn sống ra ngoài, tao sẽ vận dụng tất cả lực lượng gϊếŧ chết mày. Tao muốn trả lại cho mày gấp mười lần thống khổ ngày hôm nay!"
Nói xong, Chu Linh dùng sức đem mặt đẩy lưỡi dao.
"A a a..."
Bốn lưỡi dao được nối với nhau ở giữa, tổng cộng có tám đầu nhọn. Thời điểm Chu Linh Chi dùng mặt đẩy ngang, làn da nháy mắt bị rạch ra tám vết thương sâu hoắc.
Thịt trắng xoay tròn, máu me đầm đìa.
Khuôn mặt trắng nõn trơn mềm biến thành máu thịt mơ hồ.
"A... A..."
Chu Linh Chi đau đến run rẩy, ra sức hô hấp. Cô ta phát hiện, mặt sau những lưỡi dao đều có lắp lò xo. Dùng sức yếu căn bản đẩy không nổi. Dùng càng nhiều sức, lưỡi dao bị xoay một góc lớn, nhưng đồng thời cũng bật lại một lực tương tự vào mặt. Thiết bị này không thể xoay từ từ được. Nếu không thể một lần duy nhất khiến nó quay bốn mươi lăm độ, lưỡi dao sẽ tiếp tục bật đi bật lại. Khuôn mặt sớm muộn gì cũng bị cắt nát!
"Fu*k!"
"Thằng biếи ŧɦái chết tiệt!