Hơn bảy giờ sáng.
Trung tâm Tài Chính bắt đầu ầm ĩ.
Một nhóm lại một nhóm lãnh đạo tràn vào. Mọi người gặp mặt đều chào hỏi, nói chuyện phiếm, tâm tình rất không tệ.
"Ai, hôm qua có xem livestream tử vong không?"
"Đương nhiên rồi, tôi hiện tại cái gì cũng có thể không coi, nhưng livestream tử vong thì nhất định phải theo dõi!"
"Ha ha, tôi cũng vậy, nhưng bạn gái thì không dám nhìn, bảo quá dọa người, quá máu me. Chương trình tối qua, ngay cả tôi cũng bị dọa đến tim đập loạn..." Nói đến đây, ai ai cũng mặt mày hớn hở, đặc biệt kích động.
Dương Triếp nghe được vài câu, mặt không đổi sắc ngồi yên, giống như việc này không có chút quan hệ gì với hắn, sau đó miễn cưỡng ngáp dài hai cái.
Rất nhanh Vương Nhất Chu đã tới. Nói chuyện đơn giản một chút, Dương Triếp liền giao ban.
"Này, anh đẹp giai!"
Dương Triếp nhướng mày, là tiếng của Tô Hề.
"Hì hì, không nghĩ tới?" Tô Hề chạy đến trước mặt Dương Triếp, ngẩng đôi mắt đẹp tinh xảo lên hỏi.
Hôm nay Tô Hề mặc một chiếc quần jean màu xanh, bên trên là chiếc áo len trắng, trông vô cùng hài hoà, hoàn toàn bày biện ra dáng người xinh xắn lanh lợi của cô bé, rất đẹp mắt!
Dương Triếp liếc nhìn cô một cái, sắc mặt không tốt, nói: "Em thật đúng là âm hồn bất tán! Ở đâu cũng đυ.ng tới!"
Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Hề cong lên, giận dữ đáp lại: "Ai bảo người nào đó anh tuấn cao lớn, như hạc giữa bầy gà? Để em đoán một chút, anh có phải hay không làm việc ở Trung tâm Tài Chính quốc tế?"
"Cứ chậm rãi đoán, tôi đi ăn cơm!" Dương Triếp nói xong, xoay người rời đi.
"Ấy, đừng có đi, em cũng chưa ăn cơm. Cùng ăn đi, em mời anh, em còn thiếu anh năm mươi đồng tiền." Tô Hề tranh thủ thời gian đuổi theo.
Dương Triếp tiến vào một tiệm ăn nhanh, Tô Hề theo sát phía sau, một thanh niên cực kỳ đẹp trai lãnh khốc, một tiểu loli siêu cấp xinh đẹp. Hai người vừa đi vào, lập tức thu hút không ít sự chú ý.
Dương Triếp đến khu vực chọn món ăn. Cửa hàng ăn sáng này, hắn đã tới không chỉ một lần, hiểu rõ mọi bố cục ở đây. Cho dù nhắm mắt lại, hắn cũng có thể chọn được món.
Một cái bánh bao, một bát cháo lá sen, một đĩa thịt bò kho tương, đây chính là bữa sáng của Dương Triếp.
Tô Hề chỉ gọi một bát cháo lá sen. Cả thảy tiêu phí bốn mươi hai khối.
"Bữa cơm này em mời, giữa chúng ta cũng thanh toán xong. Từ hôm nay trở đi, em đừng đến làm phiền tôi nữa, hiểu chưa?" Dương Triếp nói ra.
Tô Hề bĩu môi đáp: "Cái gì mà thanh toán xong, em còn thiếu anh tám khối, làm sao mà xong được? Lại nói, giữa chúng ta cũng không đâu chỉ có quan hệ lợi ích?"
"Đâu chỉ có? Chẳng lẽ, em còn muốn quan hệ thân mật hơn à?"
Khuôn mặt nhỏ của Tô Hề lập tức đỏ lên, đôi mắt to tròn trong veo như nước né tránh ánh mắt sắc bén của Dương Triếp.
Dương Triếp là cố ý nói vậy, để cô bé biết khó mà lui, thấy sự lúng túng trên khuôn mặt cô, liền nói: "Nhanh ăn đi, sau đó học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến bộ."
Tô Hề u oán liếc mắt.
Ăn sáng xong, Dương Triếp từ trong ví tiền lấy ra một tờ năm mươi đồng.
"Đón xe đi tới trường học, không nên đến muộn!"
Sau đó quay đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng, quyết tuyệt.
Thời điểm Tô Hề lấy lại tinh thần, Dương Triếp đã rời khỏi tiệm ăn.
"Cảm ơn!"
Tô Hề cầm lấy tiền, dương quang xán lạn rời đi.
...
Giờ khắc này, bọn người Trần Mông một đêm không ngủ, mọi người đều trầm mặc hút thuốc đến hửng đông. Lúc này đã là giữa ban ngày, đám người hung hăng thở một hơi, thần kinh căng cứng buông lỏng.
Trần Mông trừng mọi người một cái, lạnh lùng nói: "Lũ không có tiền đồ!"
"Hắc Tử ca! Chúng ta đều sai rồi!"
Tóc Vàng chợt quát to một tiếng.
Thân thể Trần Mông chấn động: "Làm sao?"
"Hắc Tử ca, anh xem, phía trên viết ngày chấp hành là 12, hôm nay mới mồng 7!" Tóc Vàng đưa di động lên cho Trần Mông nhìn.
Trần Mông liền một cước bay tới, đem hắn đạp ngã xuống đất.
"CMN, sợ cái gì mà sợ, mày muốn chết à! Thằng đó bất kể đến vào thời điểm nào, lão tử cũng không sợ!" Trần Mông tức giận, trái tim phanh phanh đập mạnh.
"Đúng, đúng, em sai, em sai."
Tóc Vàng mộng bức, đứng lên, cụp đuôi lùi về phía sau.
Mọi người đều nhao nhao nhìn kĩ Giấy Thông Báo Tử Vong, quả nhiên là 12, còn vài ngày nữa. Lúc bắt đầu đều không để ý tới, chỉ hoài nghi đây là thật hay giả, không công khẩn trương cả một buổi tối. Nhưng mà chẳng lẽ, chờ đến ngày 12? Rồi chết?
Không ai biết đáp án.
Sự sợ hãi đối với tử vong không có biến mất, mà là kéo dài ra vài ngày.
Về phần vì sao lại là vài ngày.
Một là Dương Triếp, muốn trước khi livestream tiến hành tra tấn tinh thần bọn họ.
Hai là bởi vì, lần này sử dụng tràng cảnh Final Destination có độ khó cao. Nhiều mục tiêu livestream sẽ khiến tình huống phát triển theo nhiều phương hướng khác nhau. Hắn cần tỉ mỉ bày ra một kế hoạch chi tiết cho từng người, dựa theo quy luật vận chuyển của sự vật để chi phối kết quả. Đây là một công trình vô cùng phức tạp
Xem xét qua hai điểm này, cuối cùng Dương Triếp quyết định đem thời gian chấp hành rời vào ngày 12.
Bốn ngày đảo mắt trôi qua.
Thời khắc chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, một ngày mới bắt đầu.
Ngày 12 tháng 5 năm 2017.