Chương 25: Chấn động các nơi. Trò chơi bắt đầu

"Tôi không muốn chơi với anh trò gì cả, tôi muốn về nhà."

"Nhanh thả tôi ra, không tôi báo cảnh sát!"

"Tôi thật sự là học sinh tốt, mỗi năm đều được nhận giấy khen ba tốt mà."

"Như vậy đi, nếu như anh thả chúng tôi ra, nữ sinh trong trường tùy anh chọn, cam đoan đều là xử nữ!"

Nụ cười nhạt trên gương mặt Dương Triếp biến mất. Biểu cảm trở nên vô cùng đáng sợ. Nhất là ánh mắt, sắc bén lạnh lùng.

Hừ!

Ngây thơ!

Các người coi nơi này là sân chơi sao?

Dương Triếp phát hiện, tư duy của Tứ Đại Thiên Vương rất không thành thục. Đến lúc này rồi mà còn suy nghĩ hão huyền! Nhưng các người đã sai. Nơi đây không có luật bảo hộ trẻ vị thành niên, chỉ có trò chơi, máu tanh, tử vong. Bây giờ, hắn đã phi thường khát vọng được nhìn thấy máu!

"Ôi ôi, lúc gây án thì biếи ŧɦái, lúc này lại ngây thơ vô tội. Các người từ khi sinh ra đã có tài trí và điều kiện hơn người, liền không coi ai ra gì, bất chấp pháp luật, hèn hạ vô sỉ, dựa vào đùa bỡn ức hϊếp bạn học để mua vui cho bản thân. Nhưng, hôm nay thì khác. Trước mặt các người là khảo nghiệm tử vong!"

"Hiện tại, bốn người có chung một mục tiêu, sống sót. Trên mỗi cái vòng cổ đều có gắn một quả bom mini, cùng với một tổ hợp mật mã gồm bốn con số. Mỗi lần thông qua một cửa đều thu hoạch được một con số, từ trái qua phải nhập vào. Mật mã chính xác, mạch điện sẽ cắt. Thất bại, đếm ngược kết thúc, oanh, đầu trực tiếp nổ tung!"

"Bom trên vòng cổ có thời hạn là ba mươi phút. Cửa ải thứ nhất, trong phòng học này, cần tìm ra hai con số, dựa theo trình tự chính xác của các trò chơi mà nhập vào."

"Hiện tại, như các ngươi đã thấy, sau lưng mỗi người đều có một thiết bị dây kéo, một người kéo ra, dây của ba người còn lại sẽ bị rút ngắn. Nếu như dây hoàn toàn bị kéo về phía sau, thân thể sẽ bị cuốn vào máy gặt lúa, nháy mắt biến thành một đống thịt nát cùng xương cốt. Phương pháp duy nhất để cởi thiết bị dây kéo ra khỏi vòng cổ là sử dụng chìa khoá được đặt trong bốn cái hộp thuỷ tinh trên bốn cái bệ trước mặt. Lưu ý, khi một thành viên bắt đầu di chuyển để lấy chìa khoá, tất cả máy bấm giờ sẽ được khởi động, đếm ngược 60 giây thời gian. Thời gian kết thúc, dây liền tự động kéo về phía sau. Đối với tình huống này, con người thường theo bản năng mà bắt lấy chiếc phao cứu sinh trước mặt. Tuy nhiên, tôi hi vọng các người sẽ làm điều ngược lại. Được rồi, để trò chơi bắt đầu đi!"

Vừa nói xong, trục lăn khủng lồ của máy gặt bắt đầu ầm ầm chuyển động. Bởi vì tốc độ quá nhanh, những thanh thép gắn trên trục gần như hóa thành vô hình. Gió lạnh thổi ra bốn phía, doạ bọn học sinh tất cả đều rùng mình, không khỏi lui về sau.

Từng cái đèn đỏ được gắn trên vòng cổ của mỗi người bắt đầu không ngừng nhấp nháy. Trần nhà có một cái máy bấm giờ, đếm ngược mười phút đồng hồ. Bên cạnh máy bấm giờ là một quả lựu đạn tự chế trong suốt. Có thể nhìn thấy rõ trong lựu đạn được nhét đầy đinh thép, một khi đạn nổ, sẽ trực tiếp bắn ra ngoài, đem đầu người đâm thủng!

Nhìn đến đây, người xem cũng không kìm được mà bắt đầu nghị luận.

"CMN, trục gặt chuyển động làm lão tử giật nảy mình. Quá dọa người! Bất quá tôi rất muốn nhìn một chút hình tượng mấy tên kia bị kéo túm lại một chỗ, rất kí©h thí©ɧ a!"

"Đoán không ra suy nghĩ của streamer, hình như có nhiều sát cơ ẩn tàng trong này!"

"Nghĩ làm gì cho mệt đầu, nhìn là được. Dù sao chỉ cần gϊếŧ chết mấy tên súc sinh này tôi liền an tâm!"

"Tôi cảm thấy streamer giống như đang muốn nhắc nhở bọn họ không được tiến tới lấy chìa khoá, nhưng mà không cầm chìa khoá thì làm thế nào sống sót? Kỳ quái."

"Tôi cũng suy nghĩ không ra. Streamer thông minh như này, không làm chương trình kiểu này thật lãng phí tài năng!"

Thời điểm người xem nhao nhao gõ bình luận, toàn thể nhân viên của Tổ chuyên án số 0 đều nhìn chòng chọc vào màn hình lớn. Đợi vài ngày, rốt cuộc cũng bắt đầu livestream.

"Quả nhiên tiếp tục livestream, tên này rất tự tin!"

"Mấy đứa nhãi kia cũng thật đáng chết! Vậy mà lại hại nhiều người như vậy! Con cái của biết bao nhiêu gia đình a, ai!" Phục Cường thở dài, đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Lâm Cửu Nguyệt cũng phụ họa: "Đúng vậy, bọn học sinh này quá biếи ŧɦái. Đơn giản là bọn điên. Tức chết lão nương! Thật sự nên gϊếŧ!"

Vu Kiện liếc nhìn hai người một cái, nói: "Đừng quên thân phận của các cô các cậu, mấy lời này các người được phép nói ra sao? Coi như nên gϊếŧ cũng không tới phiên Nhà Thiết Kế Tử Vong!"

"Được rồi, không cần phát biểu những câu vô dụng. Lần này địa điểm livestream là một gian phòng học, phạm vi có thể được thu hẹp. Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra hiện trường livestream!" Hàn Khả Tâm nói.

Vu Kiện đồng tình gật đầu, sau đó phân công nhiệm vụ.

Giờ này khắc này, cục trưởng Trần Khương cũng bắt đầu sụp đổ. Điện thoại của ông bị gọi đến nổ.

"Trần cục trưởng, van xin ngài, nhất định phải cứu con gái Lệ Lệ của tôi. Tôi chỉ có một đứa con gái. Con bé từ nhỏ đã nhu thuận, đáng yêu, hiểu chuyện, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy. Nhà Thiết Kế Tử Vong là kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái. Ngài nhất định phải cứu con gái của tôi..."

"Phạm hiệu trưởng yên tâm, chúng tôi đã thành lập tổ chuyên án, đang toàn lực nghĩ cách cứu viện..."

Trần Khương một trận nước bọt bắn ra, vừa cúp máy, lại có điện thoại gọi đến.

"Trần cục trưởng, tôi là cha của Chu Nghi Chu Tinh Hoành. Con trai tôi ở trường học vẫn luôn chăm ngoan, thành thành thật thật, ngay cả một con kiến cũng không dám gϊếŧ, bây giờ lại bị cái tên Nhà Thiết Kế Tử Vong chết tiệt bắt đi. Hắn là sát nhân biếи ŧɦái đó. Tôi cầu xin ngài, nhất định phải cứu lấy con trai tôi. Tôi chỉ có một mình nó để dưỡng lão..."

"Chu khu trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định dốc hết toàn lực nghĩ cách cứu viện. Con của người tuyệt đối không có việc gì!"

Nhận xong một cuộc lại đến một cuộc khác. Cái gì mà Chu cục trưởng, Hàn lão sư, thậm chí thị trưởng, thư ký đều gọi tới. Trong lúc nhất thời, Trần Khương cảm giác một trận mê mang.

Ông cũng không biết rốt cuộc sự thật là như thế nào nữa?

Vụ án này là do Triệu Thiên Lâm điều tra, kết luận là tự sát.

Nếu quả thật như Nhà Thiết Kế Tử Vong nói, trách nhiệm của cảnh sát liền rất lớn. Truyền thông cả nước, nhân dân cả nước đều đang nhìn chằm chằm! Mặt mũi mất hết!

Triệu Thiên Lâm, cái tên vương bát đản nhà ngươi!

Ngươi muốn hại chết trẫm à!