Lý Quốc Nghiêu đến Thượng Hải làm việc đã được mười năm.
Là một công nhân viên chức điển hình.
Mười năm cố gắng, giúp hắn tại thành phố Thượng Hải mua được một căn hộ ở gần khu vực ngoại ô, được nhập hộ khẩu Thượng Hải, công việc coi như ổn định. Ngoài ra bên cạnh còn có một bóng hồng xinh đẹp quen biết từ thời sơ trung. Có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn.
Như thường lệ, tan làm về, Lý Quốc Nghiêu liền mở livestream trên Douyu ra xem.
Trước kia, hắn thích xem các thể loại trò chơi, học tập một chút kỹ năng từ các streamer. Nhưng từ khi có Phòng Livestream Tử Vong, hắn liền bắt đầu ưa thích cái phòng livestream này.
Hôm nay đột nhiên phát sóng khiến hắn phấn chấn không thôi.
Thế nhưng, sau khi nghe Dương Triếp nói về những tội ác phi nhân tính của lũ học sinh trung học, giống như sét đánh ngang tai, trong lòng Lý Quốc Nghiêu bỗng nhiên nhói lên một trận đau đớn. Con gái của hắn cũng học ở trung học Quang Minh. Gần đây con bé luôn có chuyện gì giấu diếm mình.
Chẳng lẽ?
Một suy nghĩ phi thường đáng sợ xuất hiện trong lòng Lý Quốc Nghiêu.
"Giai Ấm, con đang làm gì? Tới đây một chút."
"A? Sao vậy cha?" Lý Giai Ấm đi tới, là một cô bé mười bốn tuổi dáng dấp rất xinh đẹp. Nhưng bên trong ánh mắt lại lộ ra một tia sợ hãi, một tia né tránh, một tia u ám, hoàn toàn không có sự hoạt bát ngây thơ của những đứa trẻ đồng trang lứa.
"Giai Ấm, con gần đây có phải có điều gì giấu diếm cha mẹ? Mấy đứa này học cùng trường với con? Con có quen biết chúng không?" Lý Quốc Nghiêu chỉ chỉ bốn người trong phòng livestream.
Lý Giai Ấm nhìn sang. Thời điểm cô bé nhìn thấy mấy người kia, thân thể đột nhiên run lên. Những gương mặt đó mỗi đêm đều xuất hiện trong ác mộng của cô. Cô thậm chí đã từng nghĩ đến việc tự sát. Giờ phút này bị cha hỏi, thành luỹ trong lòng nháy mắt sụp đổ, nước mắt lã chã chảy xuống.
"Cha, ô ô ô ô..."
Lý Quốc Nghiêu thất thần, lòng hắn đau nhói mãnh liệt, ôm chặt lấy con gái.
"Có phải bọn chúng bắt nạt con, con vì cái gì không nói cho cha biết..."
"Ô ô ô, ô ô ô, con không dám nói..."
"A a a, lũ rác rưởi!!!"
Lý Quốc Nghiêu trực tiếp sụp đổ, dùng tay hung hăng nắm chặt tóc mình, điên cuồng giật đứt.
"Ô ô ô, cha ơi, đừng mà..."
"Sao thế? Hai cha con các người làm cái gì vậy?" Trương Yến Yến vừa thu thập xong bát đũa, tạp dề chưa kịp cởi, chạy vội ra xem.
Lý Quốc Nghiêu nghẹn ngào. Con ngươi hiện đầy tơ máu, bộ dáng vô cùng kinh khủng.
"Con gái chúng ta, bị... bị... bọn súc sinh này vũ nhục... A a a... Đám khốn kiếp, tao muốn gϊếŧ bọn mày!"
Trương Yến Yến lập tức mộng bức. Gần đây cô nhận ra con gái có chút dị thường, nhưng một mực không hỏi đến. Giờ phút này nghe xong, vũ nhục không phải là bị xâm phạm sao? Con gái cô mới có mười bốn tuổi thôi, con bé nghe lời như vậy, hiểu chuyện như vậy, làm sao có thể...
"A!"
Trương Yến Yến hét to một tiếng, nội tâm sụp đổ, trực tiếp co quắp ngồi bệt xuống mặt đất.
"Mẹ ơi... Ô ô ô..."
"Yến Yến, Yến Yến..." Lý Quốc Nghiêu vội vàng đem Trương Yến Yến nâng lên.
"Em không sao, mẹ không sao..." Trương Yến Yến hai mắt ảm đạm, ôm chặt lấy con gái Giai Ấm, nước mắt rơi như mưa.
Lý Quốc Nghiêu đau tê tâm liệt phế, sắc mặt âm trầm, đứng dậy quay lại trước bàn máy tính.
"Con gái tôi bị mấy người này chà đạp, tôi đem toàn bộ số tiền trong tài khoản tặng cho streamer, xin anh hãy gϊếŧ bọn chúng!"
Một hồi lại một hồi hoả tiễn phóng ra, thẻ ngân hàng lập tức được quẹt điên cuồng!
"CMN! Thổ hào này ở đâu ra vậy, tặng một đống hỏa tiễn, lợi hại!"
"Nhìn cho kỹ rồi nói, người ta vừa mới bảo là con gái của hắn bị bọn nhóc này chà đạp. Vậy nên hắn mới đem toàn bộ gia sản ra tặng thưởng, hi vọng gϊếŧ chết đám người này!"
"Mẹ, mặc dù không phải con gái tôi, nhưng vì sao lại chảy nước mắt rồi? Tôi cũng khen thưởng mười cái hỏa tiễn, cầu streamer gϊếŧ chết mấy đứa súc sinh này!"
"Trái tim tan nát a, hi vọng vị phụ huynh kia hãy nhanh lấy lại tỉnh táo, cùng con gái tâm sự. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, chịu lấy thương tích nhất định là vô cùng khổ sở. A a a! Tức chết tôi rồi! Tôi viết không nổi nữa, tôi muốn hỏng mất! Cầu streamer nhanh gϊếŧ mấy tên gia súc kia!"
"..."
Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ phòng livestream nộ khí trùng thiên. Đủ mọi loại khen thưởng giống như là sóng lớn gầm vang đánh thẳng tới. Ngắn ngủi vài phút, tiền thưởng liền nhảy lên mấy trăm ngàn.
Dương Triếp lạnh lùng nhìn phòng livestream, một đống bình luận lít nha lít nhít. Tình huống này hắn đã sớm dự liệu được. Đây cũng là điều hắn hướng đến, bởi vì livestream hôm nay, có một khâu được thiết kế đặc biệt.
Sau khi nghe Dương Triếp liệt kê từng cái tội trạng của mình, bọn người Chu Nghi rốt cục hoàn toàn thanh tỉnh lại. Nhìn thấy trên cổ có đeo mấy cái vòng, cũng đã bắt đầu ý thức được nguy hiểm. Tất cả bọn họ đều từng xem qua livestream tử vong.
"Chúng tôi chỉ là trêu đùa cô ta một chút thôi, là cô ta tự té xuống, không phải do chúng tôi làm!" Hàn Cẩm Đông khϊếp sợ nói.
"Anh mau thả tôi ra, cha tôi là cục trưởng!" Chu Long Bằng lớn tiếng hét lên, dùng sức giãy dụa, nhưng căn bản kéo không đứt dây thừng nối với vòng cổ.
Phạm Lệ Lệ thì bị dọa đến khóc ô ô: "Tôi cùng bọn hắn đều chỉ đùa giỡn thôi. Chúng tôi đều là bạn tốt. Tôi là học sinh giỏi, anh mau thả tôi ra đi."
"Sợ cái gì, đối với chúng ta, những sự tình này không tính là phạm tội. Chúng tôi là trẻ vị thành niên, pháp luật có nghĩa vụ bảo hộ chúng tôi. Anh không thể làm thế với chúng tôi được, mau thả ra!" Chu Nghi hướng về phía camera được đặt ở nơi góc hẻo lánh trong phòng hô.
Thấy hắn phong khinh vân đạm nói, một bộ dạng hết sức đương nhiên, Dương Triếp có chút ngoài ý muốn. Tên nhóc này so với Chu Sơn, Tạ Tiểu Đình, Nhậm Thạch Lâm còn muốn vô sỉ hơn, không biết xấu hổ, không biết kiêng nể gì cả!
Khuôn mặt Dương Triếp lãnh khốc, lộ ra một tia cười lạnh đáng sợ.
"Chào mừng đã đến với Phòng Livestream Tử Vong. Các người không biết tôi, nhưng tôi biết các người. Tứ Đại Thiên Vương của trường trung học Quang Minh. Hiện tại, tôi muốn cùng mọi người chơi một trò chơi tử vong!"