Chương 21: Nhảy lầu tự sát

Trung học Quang Minh.

Nữ sinh mười lăm tuổi Trịnh Hồng Oánh nhảy lầu tự sát.

Trường học nguyên bản bình tĩnh lập tức bùng nổ.

Ngay sau đó, truyền thông bắt đầu đưa tin lần thứ nhất.

"Học sinh trung học Quang Minh nhảy lầu tự sát!"

"Nhân viên nhà trường nguyện ý giúp đỡ gia đình nạn nhân an táng hậu sự!"

"Gia đình phủ định tự sát, nữ sinh rất nghe lời!"

Nhìn một cô bé tuổi trẻ hoạt bát cứ như vậy ra đi, cư dân mạng nhao nhao nhắn gửi.

Lên đường bình an.

Hi vọng em ở bên kia sẽ được sống hạnh phúc.

Nhưng đến giữa trưa, sự tình bỗng nhiên có chuyển hướng, luồng tin tức thứ hai được truyền thông đưa ra.

"Bạn học tiết lộ nữ sinh họ Trịnh khi còn sống từng bị bắt nạt!"

"Ẩn tình phía sau tự sát, vụ án bạo lực học đường!"

Tin tức vừa ra đã chọc giận đám cư dân mạng. Mấy năm gần đây, vấn đề bạo lực học đường càng ngày càng trở nên phổ biến. Dân mạng quả thật hận không thể đem mấy đứa nhãi con ức hϊếp bạn bè đánh chết.

"Mẹ! Hỗn đản! Cặn bã!"

"Lại là chuyện này, tức chết lão tử. Nếu con gái tôi bị như vậy, tôi lập tức đem bọn nhóc kia ra làm thịt!"

"Tôi cũng vậy. Những đứa trẻ này đơn giản là phát rồ. Pháp luật nên sửa lại, không thể tiếp tục bảo hộ đám cặn bã được."

"Đồng ý với lầu trên!"

"Tôi chính là học sinh trung học Quang Minh. Mấy đứa bắt nạt cô gái kia đều là con ông cháu cha. Kém nhất cũng là con giáo viên!"

"Thật hay giả? Tình huống cụ thể thế nào? Này, lầu trên sao lại đem xoá bình luận đi?"

"Xong xong, vừa mới vạch trần đã bị diệt khẩu!"

Trong lúc nhất thời, toàn bộ internet sôi sùng sục. Weibo, Post Bar, các loại diễn đàn đều bàn luận về vụ việc, trực tiếp đem độ nóng của "livestream tử vong" đẩy xuống.

Rất nhanh, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thứ hai Triệu Thiên Lâm mang người tới trường học, thu thập chứng cứ, thăm viếng, tìm hiểu camera ghi hình. Sau khi điều tra xong liền rời khỏi trung học Quang Minh.

Chạng vạng tối, Cục cảnh sát thành phố tổ chức buổi họp báo, giải thích kỹ càng nghi vấn Trịnh Hồng Oánh bị đồng học ức hϊếp, bị bắt thu phí bảo hộ. Thông qua lời khai từ bạn bè Trịnh Hồng Oánh, không phát hiện nữ sinh họ Trịnh bị bạo lực học đường. Cha mẹ cô cũng biểu thị họ không hề nghe nói từ phía Trịnh Hồng Oánh rằng con mình bị trấn lột...

Cứ như vậy, sau khi thông báo được tuyên bố, cảm xúc của dân mạng mới bình ổn.

Dương Triếp dạo gần đấy có thói quen theo dõi tin tức, tin về nữ sinh họ Trịnh nhảy lầu tự sát hắn cũng nhìn thấy.

Bất quá, hắn có chút nghi vấn.

Xác suất một học sinh sáng sớm đã chạy tới trường tự sát là bao nhiêu?

Theo tâm lý học, đa số người tự sát sẽ có khuynh hướng lựa chọn ban đêm, bởi vì bóng tối sẽ mang lại cảm giác an toàn. Một số lượng nhỏ lựa chọn giữa trưa hoặc buổi chiều. Lựa chọn tự sát vào buổi sáng rất ít, lí do bởi vì buổi sáng là thời điểm tư duy con người thanh tỉnh nhất.

Đương nhiên, cái này chỉ là xác suất, không thể coi là chứng cứ.

Sau khi nói chuyện một lát với Vương Nhất Chu, Dương Triếp đi bộ về nhà. Hắn thuê phòng tại một cư xá cách Trung tâm Tài Chính chỉ có năm, sáu kilomet. Bình thường lúc không có chuyện gì, hắn đều trở về đây..

"Uy, anh đẹp giai!"

Dương Triếp quay đầu lại, chỉ thấy Tô Hề đang mở lớn đôi mắt to tròn, manh manh nhìn hắn.

"Trả lại anh năm mươi đồng. Hôm nay trường học của em có người nhảy lầu, mẹ bảo em về sớm một chút, lần khác trò chuyện sau."

Cô bé này cũng là học sinh trường trung học Quang Minh? Trong lòng Dương Triếp nảy sinh một kế hoạch. Tay cắm trong túi không có nhận tiền, thản nhiên nói:

"Học sinh tiểu học nhảy lầu, không phải thất tình liền là đầu óc có bệnh. Hôm nay nhảy không chết, lớn lên sẽ lại nhảy tiếp. Đến lúc đó còn không biết sẽ gây ra phiền phức cho bao nhiêu người."

Tô Hề liếc mắt nói: "Cái gì mà học sinh tiểu học, người ta là học sinh trung học! Lại nói, ai mà biết được có phải là tự sát hay không? Cha mẹ của Trịnh Hồng Oánh ở bên ngoài làm công nhân viên, cô ấy ở trường thường xuyên bị bắt nạt. Có một lần bị mấy tay đầu gấu trong trường vây quanh, đều là em cứu ra đấy..."

"Em?"

"Chẳng lẽ là anh à?!" Tô Hề chu mỏ nói.

Dương Triếp tiếp tục hỏi: "Học sinh trung học tí tuổi đầu, lông tóc còn chưa đủ dài, mà đã làm đầu gấu? Chẳng lẽ mấy đứa không có nghe lời cha mẹ, ngoan ngoãn mà học tập cho giỏi?"

"Trời, anh cũng lạc hậu quá. Học sinh trung học chúng em bây giờ gánh cả trời. Thẩm Phượng Kiều đêm qua nhiều nhất cũng chỉ là nhân vật nhỏ. Đám con ông cháu cha chân chính trong trường học mới thật sự khó lường. Con gái hiệu trưởng, con trai chủ nhiệm khoa, kém nhất là con trai giáo viên, ai chọc bọn hắn, vài phút sau đều không sống được. Hừ hừ, lúc này nhân huynh chịu phục chưa?"

"Ha ha, bọn nhóc đó bá như vậy, em còn dám cứu người trước mặt bọn họ?"

"Em không sợ bọn nó!"

"Được rồi, đừng khoác lác nữa, về nhà đi." Dương Triếp nói xong,mặt lạnh như băng bước đi.

Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng đẹp trai của hắn, Tô Hề vung tay nói nhỏ: "Này, tiền của anh, anh tên là gì thế?"

Dương Triếp đã hỏi hết những nghi vấn trong lòng, lười nhác đáp lại. Về phần năm mươi đồng, hắn Dương Triếp rất thiếu tiền sao?

Xác định Tô Hề không có đi theo sau, Dương Triếp lấy điện thoại di động ra, tra cứu về đám con ông cháu cha trường Quang Minh. Thật đúng là tìm ra được không ít.

Trong đó có một bình luận ghi: Trịnh Hồng Oánh không hề tự sát, cô ấy là bị đồng học đẩy xuống.

Nhưng thời điểm nhấn vào, bình luận đã bị xóa.

Kiểm tra xem xét một lần, Dương Triếp tắt màn hình điện thoại, trong ánh mắt lộ ra mấy phần lạnh lùng, sắc bén.

Pháp luật có quy định bảo hộ trẻ vị thành niên.

Nhưng bên trong phòng livestream của Dương Triếp, không hề hạn chế tuổi tác!

"Đám học sinh đầu gấu này sẽ là mục tiêu livestream tiếp theo của mình sao?" Dương Triếp lộ ra một nụ cười lạnh. Bên trong đám người qua đường đông đúc, hắn giống như một thợ săn khát máu, bắt đầu có chút hưng phấn về con mồi sắp tới của mình.