Chương 19: Sự cuồng nhiệt đối với máu tươi

Trương Phóng chửi mẹ một câu, dẫn đầu đem dao nhỏ đâm về phía đùi của Dương Triếp.

Con mồi tới!

Dương Triếp khẽ híp.

Bá!

Một đạo hàn quang xẹt qua.

"A" Tiếng hét thảm thương vang lên.

Tiếp đó trong bóng tối giống như có một đạo u linh, tả xung hữu đột đánh gϊếŧ. Mấy đạo hàn quang xẹt qua, bốn thanh niên nhanh chóng ngã xuống đất, kêu đau giống như heo mổ, hừ hừ.

Dương Triếp gương mặt cao quý, lãnh ngạo, lạch cạch châm thêm một điếu thuốc lá.

"Không có khả năng! Cái này sao có thể?" Mặt Thẩm Phượng Kiều hoàn toàn ngốc trệ. Cô còn chưa kịp phản ứng, đánh nhau đã kết thúc.

"Phóng ca?..."

Trương Phóng kéo một chân lui trở về, mồ hôi lạnh đầy mặt.

"Quá nhanh! Tên này chắc chắn có luyện qua!"

"Đau chết mất!"

Bốn người, cơ hồ là bị miểu sát. Ai cũng nói không rõ, ai cũng không hiểu được. Nhưng càng như vậy, thì càng đáng sợ.

Dương Triếp nhẹ nhàng thả ra mấy làn khói: "Mấy người các ngươi, nếu như không muốn đùi bị đâm thành lỗ thủng, lập tức quỳ xuống xin lỗi!"

Thẩm Phượng Kiều bị dọa đến run rẩy, cúi đầu nhìn đôi chân của mình, bóng loáng trắng nõn. Cô vẫn luôn kiêu ngạo về đôi chân này, cho nên thời tiết ấm áp một chút liền sẽ đổi sang quần đùi, đem cặp đùi đẹp xuất sắc khoe ra. Nếu bị đâm thủng thành lỗ, khẳng định sẽ lưu lại vết sẹo kinh khủng!

Bịch!

Thẩm Phượng Kiều trực tiếp quỳ xuống.

"Thật xin lỗi đại ca! Tôi sai rồi!"

Thấy cô quỳ, ba nữ sinh còn lại cũng quỳ.

"Thật xin lỗi! Chúng tôi có mắt không tròng! Đại ca đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi đi!"

Bốn người ở một bên cầu khẩn dập đầu.

Dương Triếp tiếp tục hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn về đám Trương Phóng.

"Làm sao? Các ngươi vừa rồi dùng dao tấn công tôi, không cần phải nói xin lỗi?"

Trương Phóng nghe xong, còn nói gì nữa, trực tiếp quỳ xuống.

"Tôi sai rồi đại ca, ngài là Kinh Kha, không, ngài là Lan Lăng Vương. Tôi không nên chơi dao găm trước mặt ngài, tôi sai rồi, tôi sai rồi!"

"Tôi cũng sai, tôi nhất thời xúc động, cầu đại ca tha thứ!"

"..."

Dương Triếp miệt thị nhìn thoáng qua. Hắn biết rõ, kỳ thật mấy người này mới là loại người yếu hèn, nhát gan nhất. Đối mặt với cao thủ, bọn họ ngay cả điểm mấu chốt cũng không có, dù bắt bọn họ ăn phân chắc cùng làm. Nhưng chính những kẻ yếu hèn không có điểm mấu chốt này, giội nướ© ŧıểυ, giội phân, lột y phục, không có hành vi hẹn hạ vô sỉ nào mà bọn họ không làm ra được.

Loại cặn bã từ nhỏ đã không được giáo dưỡng, trưởng thành đều là tội phạm gϊếŧ người!

Dương Triếp mặt không thay đổi lạnh lùng nói: "Tôi có một thói quen, rất ưa thích âm thanh bạt tai. Thanh âm càng vang, càng vui vẻ. Các ngươi thay phiên nhau tát đối phương. Chờ tôi nghe vui vẻ, liền tha thứ cho các người!"

"Fu*k!"

Đáy lòng mấy người đều là câu nói này.

Tiếp theo đó bốn nữ bốn nam, phân biệt chia thành bốn nhóm, mặt đối mặt, bạt tai lẫn nhau.

"Ba!"

"Ba!"

"Ba ba!"

"..."

Âm thanh bạt tai thanh thuý vang lên trong ngõ nhỏ.

Dương Triếp lẳng lặng nghe, bất tri bất giác đã hút xong một điếu thuốc. Đám học sinh cũng bị tát mười mấy cái, từng cái mặt đều sưng vù.

Dương Triếp nhìn về phía Tất Hạ Hạ, chỉ thấy cô một mặt ngốc trệ, vẫn chưa từ trong khϊếp sợ tỉnh táo lại.

"Cây tiểu đao này tặng cho cô, về sau bị ai khi dễ, cô cứ lấy ra đâm hắn."

Tất Hạ Hạ nghe xong trợn to mắt. Trước kia, ý nghĩ thế này cô chưa bao giờ dám nghĩ đến. Được cha mẹ giáo dục từ nhỏ, ăn thiệt thòi là phúc, muốn thành thành thật thật làm người tốt. Nhưng giờ phút này, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, đem cây tiểu đao còn dính máu cầm trong tay, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ân!"

"Đều nghe thấy chưa? Lần sau ai muốn chết cứ tới! Cút đi!"

Như được đại xá, mấy người lập tức đứng dậy chạy té khói.

Mà giờ khắc này, Dương Triếp cũng mượn cơ hội ẩn vào trong bóng tối, biến mất trong ngõ hẻm.

"Anh?"

Tất Hạ Hạ nhìn lại đã không thấy người đâu, giật mình kêu lên. Nếu không phải trong tay còn cầm tiểu đao nặng trĩu, cô có lẽ còn tưởng đối phương là quỷ hồn.

Đi ra từ đầu kia của ngõ nhỏ, Dương Triếp làm như không có chuyện gì xảy ra, lẫn vào trong một đám người.

Hắn không thích xen vào chuyện của người khác người, cũng không nguyện ý bị kéo vào giao tranh. Nhưng, ngẫu nhiên có cơ hội luyện thân thủ một chút, hắn cũng không cự tuyệt.

Bởi vì hắn có một sự hưng phấn dị thường đối với máu tươi.

"Này!"

"Này, anh đẹp trai!"

"Gọi anh đấy!"

Cánh tay Dương Triếp bỗng nhiên bị người kéo một cái.

Trong chốc lát, ánh mắt lạnh lùng của Dương Triếp khẽ nhìn qua, toàn thân cơ bắp tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Xém chút liền đem cô bé kia trực tiếp quật ngã xuống đất.

Chỉ thấy một cô bé ước chừng mười hai mười ba tuổi, không đến một mét năm, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, tóc dài đen nhánh, cắt ngang trán, lộ ra hai mắt thật to như ánh sao trên bầu trời đêm. Trên đỉnh đầu cột một cái đuôi ngựa, nhìn qua đặc biệt đáng yêu, xinh đẹp.

"Em là ai?"

Đột nhiên xuất hiện một cái tiểu loli trên đường, Dương Triếp có chút mộng.

"Em gọi là Tô Hề, anh có thể gọi em là Hề Hề; Hề trong câu Đại Cương Khởi Hề, Vân Phi Dương."

Dương Triếp lạnh lùng nói: "Em nhận lầm người rồi, tôi không biết em!"

"Anh không biết em, nhưng em biết anh a. Vừa rồi anh đi ra từ trong ngõ nhỏ, em đều nhìn thấy, anh thật lợi hại."

Dương Triếp lập tức liền thấu tâm tư của cô. Ánh mắt cô rõ ràng là đang hoài nghi, nói cách khác, cô bé đang cố ý lừa hắn.

"Ngõ nhỏ, ngõ nhỏ nào?"

"Hả?"

Lông mày nhỏ của Tô Hề hơi nhíu xuống. Trong ngõ quá tối, cô chỉ kịp nhìn thoáng qua thân ảnh, đại khái là bộ dáng này, cho nên cũng không quá xác định.

"Chẳng lẽ thật sự không phải là anh ta? Thế nhưng là..."

"Thế nhưng là anh ta rất đẹp trai a!"

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!"

Tô Hề chớp chớp mắt to nói: "Nói thật cho anh biết, em không có tiền ngồi xe về nhà. Anh có thể đưa người ta về không, trời tối quá, em rất sợ!"

"Tự mình đón xe! Tôi không rảnh!"

Dương Triếp kín đáo đưa cho cô bé năm mươi đồng, mặt không đổi sắc quay người rời đi.

"Wow, anh được lắm!"

Giờ này khắc này, thành viên Tổ chuyên án số 0 đang tiến hành thu thập chứng cứ tại hiện trường, cũng có một bước đột phá lớn!

...

Lời editor:

Kinh Kha: thích khách nổi tiếng thời nhà Tần, môn khách của Thái tử nước Yên, từng ám sát Tần Thuỷ Hoàng nhưng bất thành. Vũ khí Kinh Kha dùng để ám sát Tần đế chính là một thanh chuỳ thủ tẩm thuốc độc.

Lan Lăng Vương - Cao Trường Cung: tướng lĩnh thời Bắc Tề, đồng thời là một mỹ nam nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Sinh thời là một tướng tài, được phong vương, kiêu dũng thiện chiến, đánh bại nhiều kẻ thù.

Đại Cương Khởi Hề, Vân Phi Dương (大风起兮云飞扬): gió lớn nổi lên cuốn mây bay - lời bài hát Đại Phong Khởi (gió lớn nổi lên) của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Sau khi đánh bại quân đội Anh Bố (một nước chư hầu), trên đường trở về Tràng An, Lưu Bang dẫn quân nghỉ lại quê hương của mình là huyện Bái (nay là huyện Phong, thuộc tỉnh Giang Tô). Buổi tối, ông cùng những người lớn tuổi trong thôn ngồi xuống, uống rượu, ca hát, xuất khẩu làm ra bài hát này, ngôn từ hào sảng. Về sau, hậu đại gọi đây là "bài hát của gió lớn" - Đại Phong Khởi.