Đàn ông nhìn phụ nữ, là chuyện đương nhiên, huống hồ gì còn là người đẹp hiếm thấy, không nhìn thì phí.
Trừ khi anh ta là người mù, tự luyến, đồng tính luyến ái!
Thậm chí có rất nhiều người đàn ông có hứng thú với hình thức phạm tội!
Nhưng cũng không thể không lo ngại nhiều điều, nhìn lén cũng như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, so với quang minh chính đại lại càng kí©h thí©ɧ hơn.
Có rất nhiều ánh mắt nhìn lén cô, nhưng trong đó có một ánh mắt đàn ông vô cùng khó hiểu.
[Streamer ơi, có rất nhiều tên đàn ông đang nhìn lén em.]
[Bây giờ, chỗ nào cũng đều có sắc lang.]
[Xử bọn họ đi!]
Diệp Tiên Tiên cười bất đắc dĩ. Thang máy đóng cửa, nhiệm vụ của hệ thống đã xa cách hơi lâu bỗng xuất hiện, "Nhiệm vụ hàng ngày hôm nay của ký chủ là theo dõi người con trai mặc quần áo xanh sẫm bên cạnh một giờ. Thành công thì khen thưởng ngẫu nhiên, thất bại thì trừng phạt rêи ɾỉ trước mặt mọi người một phút."
Quần áo xanh sẫm?
Diệp Tiên Tiên nhìn sang bên cạnh, khẽ hít sâu một hơi. Người con trai kia cao hơn cô nửa cái đầu, nhìn qua thì chắc chắn là trên một mét tám, mặc một chiếc áo thun mỏng màu xanh lục đậm, cổ áo bẻ rộng sang hai bên, xương quai xanh tinh xảo, làn da còn trắng mịn hơn cả con gái.
Đáng nói nhất, là gương mặt của anh ta, đôi mắt phượng hẹp dài tựa như điêu khắc, đuôi mắt hơi hơi hất lên, đường cong uốn lượn mang theo vẻ yêu dã, cái mũi thanh tú tuyệt đẹp, đôi môi giống như những cánh hoa anh đào.
[Đệch, tên này ở đâu ra vậy? Còn đẹp hơn cả phụ nữ.]
[Cũng chỉ là một tên mặt trắng, có gì mới lạ đâu chứ.]
[Chú cứ trắng hơn cậu ta, đẹp hơn cậu ta đi thì ông đây sẽ cảm thấy chú mới lạ.]
[Tiên Tiên xử hắn đi.]
Có thể nói, anh ta là người con trai đẹp nhất mà Diệp Tiên Tiên từng gặp.
Nhìn thấy anh ta thì mới cảm thấy vốn từ của mình thật ít ỏi, chỉ biết dùng từ ngữ thông thường nhất.
Đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp.
[Hắn cũng đang nhìn lén streamer Tiên Tiên.]
[Chỉ là anh đây cứ cảm thấy không đúng ở chỗ nào đó...]
Ra khỏi thang máy, người con trai đi thẳng ra cửa khách sạn. Diệp Tiên Tiên cũng dùng tốc độ nhanh nhất mà đi theo.
Bên ngoài khách sạn có một công viên nhỏ, có đủ các loại cây xanh và hoa cỏ, bên trong còn đặt ghế đá để mọi người ngồi nghỉ ngơi, là một nơi đi dạo rất tốt.
Lúc này ở đó, một cô gái quấn khăn quanh đầu, không nhìn rõ mặt đang khom lưng, rón ra rón rén đi đến phía sau một chiếc ghế đá, nhìn bàn tay đang nắm chặt của cô thì có thể nhận ra cô đang rất căng thẳng. Cô gái đó chính là Diệp Tiên Tiên đang thực hiện nhiệm vụ theo dõi.
[Anh đây phát hiện ra em gái streamer còn có bản lĩnh làm đặc vụ.]
Thì không phải đang tiến hành nhiệm vụ đặc biệt đây sao, kí©h thí©ɧ muốn điên luôn rồi đó! Diệp Tiên Tiên cố gắng thở nhẹ, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, hình như người con trai ngồi trên ghế đá đang gọi điện thoại, trong không gian yên tĩnh, tiếng nói của anh ta truyền rất rõ vào tai Diệp Tiên Tiên, chỉ có một từ để miêu tả, đó chính là mềm mại.
Nội dung lời nói cũng làm Diệp Tiên Tiên nổi da gà toàn thân.
"Anh yêu, nhớ em hả? Ừm! Anh là bạn trai tuyệt vời nhất của em, em sẽ chờ anh về."
'Đúng rồi, hôm qua em cùng bạn đi mua xe, kiểu dáng đẹp lắm!
"Ôi anh yêu, anh đã mua cho em một chiếc rồi, làm sao em có thể để anh lại..."
"Đổi sao? Nếu vậy thì, cũng được! Đợi anh về em sẽ cảm ơn anh thật tốt, ừm!"
[Đậu, thế mà lại là thụ, lại còn là thụ bị người ta bao nuôi.]
[Thật uổng phí gương mặt này.]
[Anh đây thấy khe mông của cậu ta rất chặt, chắc chắn là cᏂị©Ꮒ sướиɠ chết.]
Nhóm làn đạn bàn luận đủ các thể loại.
Diệp Tiên Tiên nhẹ nhàng xoa xoa da gà trên cánh tay.
Dường như người con trai ngồi trên ghế đá đã gọi điện thoại xong. Anh ta nhìn ra xung quanh.
Diệp Tiên Tiên cuộn người lại, giống như một con mèo trốn sau ghế đá.
Không thấy ai xung quanh, người con trai thở hắt ra.
Đang lúc Diệp Tiên Tiên cho rằng lỗ tai mình thoát khỏi sự đầu độc thì người con trai lại bắt đầu gọi điện thoại.
Nhưng ngoài dự đoán, giọng nói lần này của anh ta lại không có chút mềm mại nào, mà ngược lại...
Nói như thế nào nhỉ!
Giống như từ thanh âm của anh ta ― có thể nhìn thấy một thác nước trong vắt từ trên cao đổ xuống giữa núi rừng, thanh khiết thư thái.
Có thể làm cho người nghe cảm thấy, nghe anh ta nói chuyện chính là một loại hưởng thụ tuyệt vời nhất.
"Chị Phương, tôi nhớ chị. Chồng chị ở nhà nên không ra ngoài được à? Tiếc quá."
"Tôi muốn lái xe đưa chị ra biển, muốn hai ta cùng nhau đi dạo trên bờ cát mịn, tôi sẽ ôm chị cùng nhìn ngắm bầu trời đầy sao, chỉ có chị và tôi..."
"Chị Phương định trả tiền mua xe cho tôi? Sao thế được. Tình yêu của chúng ta là tình yêu thuần khiết, sao có thể để tiền tài làm bẩn..."
"Huống hồ tiền chị cho tôi đã nhiều lắm rồi."
"Vậy à! Thế thì... Tôi cứ tạm thời nhận trước vậy."
Sau khi ngắt máy, không đến hai phút, người con trai lại gọi một cuộc điện thoại khác.
"Chị A Linh, đang làm gì vậy? À? Tham gia lớp âm nhạc của con gái à! Không có chuyện gì, chỉ là nhớ chị thôi."
"Còn nhớ ngày đó ở trên bờ cát. Gió biển quất vào mặt, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, nước biển rì rào nhẹ nhàng. Chị mệt nên ngủ trên bờ cát, gối lên chân tôi, cùng lắng nghe tiếng hải âu."
"Chị không có thời gian sao? Tôi đành phải đi một mình vậy... Sẽ đi qua mọi nơi mà chúng ta đã từng lưu lại dấu chân..."
"Ừm! Lần trước tôi có nói là thích một cái đồng hồ. Nhưng nó đắt quá sao tôi có thể để chị tốn kém như thế được chứ?"
"Sao? Chị muốn đưa tôi tiền để tôi mua hả? Không cần không cần, tình cảm của chúng ta sao có thể để tiền tài làm bẩn chứ?"
"Rất hợp với tôi à? Vậy... Cảm ơn chị A Linh."
[Người song tính?]
[Không bình thường nha, không bình thường nha.]
[Đệch mợ, rốt cuộc tiện thụ này định làm cái gì vậy?]
[Không thấy à? Lừa tiền á...]
[Đậu má, đúng là quá thủ đoạn mà!]
[Cách nói chuyện kỳ quái, thế mà những người phụ nữ kia cũng chịu được?]
[Hôm nay xem như là anh đây đã được mở rộng tầm mắt.]
[Phục, chỉ phục cậu ta thôi.]