Theo quan điểm của Diệp Tiên Tiên, thân thể chỉ là bên ngoài, quan trọng nhất vẫn là trái tim.
Trạng thái tự bảo vệ bản thân tốt nhất chính là không động lòng, giữ vững tấm lòng ban đầu, trong một cuộc tình có thể rút lui bất cứ lúc nào.
Yêu, có thể.
Trái tim, không thể trao.
Ở bên cạnh Kỷ Bắc, cô luôn có cảm giác rất bị động, còn mơ hồ có một loại vô lực vì bị khống chế, tất cả những điều này đều khiến cho cô sợ hãi, muốn chạy trốn, muốn tránh xa.
Nhưng cô muốn cho hắn biết, con mèo dễ bảo cũng có móng vuốt.
Diệp Tiên Tiên cúi đầu đi đường nên không nhìn thấy, có một bóng đen theo đuôi phía sau cô, bóng đen kia bên dưới không mặc quần, tay thì đang tuốt dươиɠ ѵậŧ, đi về phía cô.
Diệp Tiên Tiên đi đến cạnh thùng rác, lấy tờ khăn giấy bẩn lúc trước từ trong túi xách ra, vứt vào thùng rác.
"Nhìn bên này."
Một giọng đàn ông đột ngột vang lên từ phía sau.
Theo bản năng cô quay đầu lại, trông thấy dưới ánh đèn mờ tối có một người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa người dưới, hướng về phía cô mà xóc lọ.
Gương mặt Diệp Tiên Tiên hiện lên vẻ hoảng sợ, một dự cảm không tốt bỗng nhiên xuất hiện, cô nghiêng người tránh sang ven đường, cùng lúc cô tránh đi thì dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Mà phương hướng, đúng là vị trí mà cô vừa mới đứng.
Nếu...
Nếu vừa rồi cô không tránh kịp.
Hậu quả...
Có thể tưởng tượng ra!
Diệp Tiên Tiên rùng mình. Cô biết là mình đã gặp phải một tên biếи ŧɦái, thầm nhủ một tiếng xui xẻo, cô nhanh chân chạy đi.
Chạy một mạch đến một con phố, cô chống tay lên tường thở dốc. Trước mắt là một khu phố xa lạ, đối diện cô là một quán ăn khuya ngoài trời, với thời tiết của tháng năm tháng sáu thì việc làm ăn của quán vô cùng tốt. Trong quán có rất nhiều khách tới ăn khuya. Tiếng ồn ào huyên náo ầm ĩ truyền đến trong tai, cùng với đó còn có mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí.
Cả ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, từ buổi sáng đến bây giờ cũng không ngừng nghỉ được lúc nào, một chút mì cô ăn để đối phó lúc tối đã tiêu hóa sạch từ lâu, cảm giác cồn cào kí©h thí©ɧ thần kinh của cô.
Đã ném mấy chục nghìn trong Ám dục rồi, ăn một bữa ăn khuya cũng không coi là xa xỉ.
Diệp Tiên Tiên đi về phía quán ăn.
Đến gần, con ngươi của cô bỗng dưng co rụt lại, ở một cái bàn gần ven đường có năm người đang ngồi, ba nam hai nữ. Mà một người con trai trong đó, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai, thân hình cao gầy, lại chính là cậu bạn lớp trưởng Dịch Trận Phong của lớp cô.
Đỗ Chanh ngồi bên cạnh cậu ta, còn bên kia là một cô gái rất xinh đẹp.
Nhớ tới toàn thân mình đang hóa trang, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Diệp Tiên Tiên không muốn cậu ta nhìn thấy, cô lấy kính râm đeo vào.
Cô gái ngồi bên cạnh Dịch Trận Phong chọc chọc cậu ta, "Ê, có một cô gái đang nhìn cậu kìa, rất xinh đẹp."
Dịch Trận Phong quay đầu nhìn đúng lúc Diệp Tiên Tiên đeo kính râm lên.
Cậu ta nói: "Nhìn cũng được lắm, chỉ là có phần trưởng thành."
Vừa lúc phía sau Dịch Trận Phong có một bàn trống, Diệp Tiên Tiên đi tới ngồi xuống, cô bảo người phục vụ mang mấy món tủ của quán lên rồi lẳng lặng ngồi chờ, nhưng hai tai thì dựng lên.
Cô gái kia khẽ thì thầm, "Cậu nhìn đi quần áo và túi xách của cô ấy đều là thiết kế mới nhất của quý này, vòng đeo tay hình như là Cartier."
Đỗ Chanh nói: "Mấy cô gái các cậu chỉ thích chú ý mấy thứ đó, cái gì mà hàng hiệu với chả không hàng hiệu, nhàm chán."
Hắn khoác tay lên vai Dịch Trận Phong, "Lớp trưởng, Diệp Tiên Tiên lớp chúng ta có ý với cậu đúng không? Cậu cũng rất chăm sóc cho cô ấy, có phải cũng... Hahaha... Nói mau nói mau..."
Diệp Tiên Tiên rụt người ra sau, hàng mi dưới kính râm khẽ rũ xuống, nhẹ nhàng tung bật lửa lên nghịch.
Dịch Trận Phong đặt chén rượu xuống, thản nhiên nói: "Cậu không cảm thấy, một chút ơn huệ nhỏ đã có thể thu hút ánh mắt của một cô gái xinh đẹp, là một chuyện rất thú vị hả?"
Tay Diệp Tiên Tiên run lên, đánh rơi bật lửa xuống đùi, cô nhặt lên, siết chặt.
Đốt ngón tay trắng bệch.
Dịch Trận Phong nói tiếp: "Cậu ta khá xinh, chơi đùa để gϊếŧ thời gian cũng không thiệt. Đợi đến lúc muốn ngủ với cậu ta thì chẳng phải chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là được à."
"Sức hấp dẫn của Trận Phong đúng là không ai đọ được."
Những lời sau đó, Diệp Tiên Tiên không nghe thấy gì nữa.
Cơn gió lành lạnh thổi bay những lọn tóc, xuyên qua sống lưng, lạnh lẽo thấu xương!
Cô vòng tay quanh người, sự lạnh lẽo này như xâm nhập vào trong xương cốt của cô.
Thì ra, thứ mà cô cho rằng là điều ấm áp duy nhất trong cuộc sống tẻ nhạt này, lại là chất độc.
Thật đáng buồn! Buồn cười... Đáng thương!
Điều tàn nhẫn nhất chính là sau khi cho bạn một viên kẹo thì lại nhẫn tâm đâm một dao vào tim bạn.
Nhưng cô còn có nhóm làn đạn, chỉ cần cô muốn thì bọn họ sẽ luôn ở đó!
Chỉ là trong lòng cô có một cơn bực tức, dồn nén không giải tỏa được. Diệp Tiên Tiên không hút thuốc lá, bao thuốc trong túi chỉ là để ra vẻ trong Ám dục. Nhưng lúc này cô chỉ muốn làm cái gì đó để giảm bớt sự uất ức ở trong lòng.
Thuốc lá, chính là lựa chọn tốt nhất!
Cô phả một hơi, làn khói lượn lờ khiến khuôn mặt trở nên mơ hồ.
Một tấm lòng lưu luyến dù đút cho chó ăn cũng tốt hơn bị người ta giày xéo.
Dịch Trận Phong, cuộc đời tôi gặp phải cậu, là tôi phải chịu ấm ức!
Tôi nên làm gì để lấy lại đây?
Diệp Tiên Tiên kẹp điếu thuốc đứng lên, đi đến phía sau Dịch Trận Phong, cánh tay cô vòng qua vai cậu ta di xuống bụng, bầu ngực mềm mại động lòng người nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu ta, cất tiếng nũng nịu, "Cậu nhóc đẹp trai cũng được lắm! So với thiếu gia chị mới chơi ở Ám dục cũng không kém chút nào, không biết cái gậy thịt này có dùng được không đây?"
Nói rồi, tay cô giống như cá chạch luồn vào trong lưng quần của Dịch Trận Phong, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đang mềm oặt của cậu ta.