Chương 38

"Thầy Tang, em biết rồi ạ. Thầy hiểu biết nhiều ghê, sau này vợ thầy thật có phúc."

Nghe thanh âm của cô, nghĩ tới sự đầy đặn mềm mại khi cô bé cọ vυ" vào cánh tay hắn, cùng với sự tê dại vì bàn tay bao chặt này, mọi thứ kí©h thí©ɧ Tang Vu không ngừng khiến thần kinh của hắn hưng phấn, hắn tăng tốc độ lên nhanh hơn, ngón tay quấn quanh thân dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ dính ướt bị cọ xát liên tục trở nên vừa tím vừa phình to.

Hình ảnh hiện giờ của Tang Vu chính là tay trái cầm di động nói chuyện điện thoại với học sinh của mình, tay phải thì nắm dươиɠ ѵậŧ của mình gấp gáp tuốt lên xuống. Gương mặt cấm dục, nghiêm túc hiện lên vẻ say mê không hòa hợp, cùng với hơi thở dốc nặng nề càng làm hiện ra một loại tương phản dâʍ đãиɠ.

Tang Vu nói: "Tính tình thầy không tốt, lại chỉ là một anh dạy học, ai mà để ý thầy chứ."

"Thầy Tang, thầy tự coi thường chính mình quá rồi, em cảm thấy thầy rất tốt đó! A, Thầy Tang, thầy sao vậy ạ? Tiếng nói hình như hơi kỳ lạ? Thầy bệnh ạ?"

Tang Vu ho nhẹ một tiếng, cảm giác kích động của cơ thể càng mạnh hơn, "Vừa rồi có con côn trùng đốt, hơi ngứa một chút."

Ánh mắt Diệp Tiên Tiên lóe lên, hiện tại cô đã không còn là thiếu nữ ngây thơ hoàn toàn không hiểu chuyện nam nữ, sao có thể không nghe ra du͙© vọиɠ ẩn giấu trong thanh âm của Tang Vu.

Tự xưng là đứng đắn, nghiêm túc nhưng không phải cũng không khác gì những người đàn ông khác sao?

Hắn ở trên tầng bốn, con côn trùng nào có thể bay cao như vậy?

Da^ʍ trùng hả?

Diệp Tiên Tiên cười.

Thầy Tang, em nhìn ra sự giả vờ của thầy rồi nhé!

Cô quan tâm nói, "Vậy thì thầy phải đóng chặt của sổ nhé, mùa hè nhiều muỗi lắm ạ."

Cô bé quan tâm mình như vậy, có phải thật sự có tình cảm khác thường với mình không? Hay chỉ là cô bé vô tình thôi? Tang Vu dạy học nhiều năm, cũng có nghe nói qua về mấy chuyện tình thầy trò, nhưng tất cả đều có kết cục thảm thiết. Vì để phòng ngừa loại chuyện này xảy ra với mình nên Tang Vu bắt đầu trở nên cứng nhắc, nghiêm khắc khiến học sinh của hắn đều sợ hắn.

Nhưng...

Một sự kiện ướŧ áŧ nho nhỏ ngoài ý muốn đã đánh vỡ phòng tuyến mà hắn dựng lên, sụp đổ tan rã. Chỉ vì một tiếng nói của cô mà nảy sinh du͙© vọиɠ bất ngờ.

Cơ thể Tang Vu kích động tới cực hạn, hắn cố gắng khống chế thanh âm nói chuyện với Diệp Tiên Tiên. Một cơn rùng mình dữ dội, ngón tay quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, năm ngón tay thon dài cọ xát lên thân dươиɠ ѵậŧ cứng rắn, một cơn tê dại ập tới, bắn đầy cả tay.

Điện thoại đã ngắt, Tang Vu nhìn bàn tay dinh dính của chính mình.

Đột nhiên trong lòng giật mình.

"Mình, điên rồi sao?"

...

Chuyện vừa rồi với Tang Vu, chỉ là một chút thú vui quái ác nho nhỏ. Quả thật cô càng ngày càng tồi tệ rồi!

Thật ra cũng không đến mức là cố tình dụ dỗ, nhưng nếu trong lòng người kia đã có một ngòi nổ, vậy thì chỉ cần một sự dụ dỗ nho nhỏ là có thể khiến ngòi nổ kia bùng phát vô tận, chỉ là xem ai có thể giả vờ giỏi hơn mà thôi!

Diệp Tiên Tiên chuyển toàn bộ hoa lam vào thẻ ngân hàng rồi bắt đầu phần luyện tập cọ trứng gà của hôm nay, bên cạnh còn đặt một cốc trà hoa cúc mới ngâm, đợi luyện tập xong rồi đi tắm ra, cho thêm một thìa mật ong vào, đối với cô mà nói, đây tuyệt đối là một sự hưởng thụ lớn.

Ngày hôm sau là thứ sáu, hơn nữa thứ bảy và chủ nhật được nghỉ, thời gian của Diệp Tiên Tiên tương đối dư dả.

Hôm nay Diệp Tiên Tiên mặc bộ váy voan cùng áo tay phồng mới mua lúc trước kia, càng làm tôn lên khí chất dịu dàng, nữ tính của cô.

Đi trên đường, cô bắt đầu suy nghĩ xem phải giả dạng như thế nào, giả làm phú bà, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là áo khoác lông chồn, đôi môi đỏ chót, đội một chiếc mũ rộng vành che khuất một nửa, dáng đi duyên dáng thướt tha.

Chỉ là nếu bây giờ mà cô trang điểm như vậy thì chắc chắn sẽ trở thành bệnh nhân tâm thần.

Cũng đã vào hè rồi, còn mặc toàn thân áo lông thì không phải tâm thần thì là gì!

Diệp Tiên Tiên mang theo nhóm làn đạn đi vào một trung tâm thương mại lớn bán hàng cao cấp, cô nhìn bừa giá của một chiếc túi, một đống con số làm cô líu lưỡi, nhưng nghĩ tới chỗ tiền dư dật trong túi thì cô lại có thêm mười phần tự tin.

Cô cũng chẳng biết hãng nào tốt, hãng nào không tốt, nhưng muốn ra vẻ thì nhất định phải là dùng nhãn hiệu được nhiều người biết đến. Cho nên cô đi vào cửa hàng LV.

Nhân viên cửa hàng đúng là chuyên nghiệp, không vì khuôn mặt non nớt và bộ quần áo bình thường của cô mà tỏ vẻ xem thường. Điều này làm Diệp Tiên Tiên rất là vừa lòng.

Con người rắn rỏi 88 che hết bình luận của nhóm hội viên dưới mức chữ đen đi.

[Cái váy đen này được đấy, chững chạc sang trọng.]

Diệp Tiên Tiên yêu cầu mặc thử.

Nhân viên cửa hàng tốt bụng nhắc nhở, "Chị mặc bộ này có vẻ trưởng thành quá, hay là chị thử xem mẫu này ạ?"

Cô ta lấy ra một bộ màu hồng nhạt nữ tính đề xuất cho Diệp Tiên Tiên thử.

Con người rắn rỏi 88 – chữ đen: [Hình như rất được.]

Nếu là ra vẻ thì Diệp Tiên Tiên phải tạo ra một phong cách khác, cô kiên quyết chọn chiếc màu đen kia. Phong cách trưởng thành với dung mạo của cô thì có vẻ khó áp chế được, nhưng cô đã quyết định sẽ là nó.

Lại chọn thêm một chiếc túi cùng kiểu, tổng cộng hơn ba trăm nghìn, rồi quẹt thẻ thanh toán. Cô xách theo túi đồ đi vào Manolo Blahnik mua giày, chế tác thủ công tinh tế vừa vặn càng làm tôn lên đường cong tao nhã của đôi chân phụ nữ, tạo nên một chỉnh thể vừa đoan trang vừa gợi cảm.

Kế tiếp là đến trang sức, sau khi mua vòng tay và vòng cổ Cartier thì chỗ chi phí một triệu mà Con người rắn rỏi 88 cung cấp đã không còn lại bao nhiêu.

Lại mua thêm kính râm rồi Diệp Tiên Tiên mới thong thả ung dung đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác làm con nhà giàu vung tiền như rác, tâm tình... Rất vi diệu!

Xách theo mấy túi đồ đắt tiền như vậy nên Diệp Tiên Tiên không dám ngồi xe buýt mà chọn đi taxi.

Tạm thời cô tắt video đi, để đồ trong phòng, rồi ăn cơm đơn giản. Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, cô bắt đầu luyện tập cọ trứng gà.

Luyện tập xong rồi tắm rửa, cô đi tới cửa hàng ở con phố bên cạnh khu nhà mua một vài đồ vụn vặt, sau đó cô vào một cửa hiệu trang điểm cho cô dâu.