Chương 324

Quả nhiên, Vệ Tôn không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi lật người Diệp Tiên Tiên lại, đẩy cô nằm sấp xuống, khiến mặt cô áp vào nền và lưng quay lên.

Ngay sau đó, cô cảm nhận được hai bàn tay của Vệ Tôn tách đôi mông mình ra, ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào chỗ nhạy cảm nhất của cô.

Nhận ra hắn định làm gì, Diệp Tiên Tiên hoảng sợ, lắc đầu dữ dội. "Đừng... đừng làm vậy..."

Nhưng lời cầu xin của cô chỉ khiến hắn càng thô bạo hơn. Ngón tay hắn trêu chọc cô, vuốt ve từng nếp nhăn nhạy cảm, rồi chọc nhẹ vào nơi kín đáo nhất.

Vệ Tôn cúi xuống, ngửi ngửi, dường như vẫn còn dấu vết của buổi trưa khi cơ thể cô đã bị chà đạp nhiều lần. Đầu lưỡi hắn chạm vào da thịt nhạy cảm, khiến cô bất giác thở dốc. Môi khẽ mở, cơ thể cô run rẩy, không biết làm sao để đối phó với cảm giác này.

Suốt những kiếp trước, Diệp Tiên Tiên chưa bao giờ bị ai đối xử như thế này, cảm giác này không thể miêu tả bằng lời, nó vừa sợ hãi vừa kí©h thí©ɧ một cách quái dị.

"Đừng... Đừng làm vậy... Tôi không chịu nổi nữa..."

Nhưng Vệ Tôn phớt lờ lời cầu xin của cô. Hắn tiếp tục làm cô tê dại bằng những cú liếʍ nhẹ, khiến cô run rẩy từng đợt. Mỗi lần hắn liếʍ qua, nơi đó lại co giật và mở ra, như một đóa hoa nhạy cảm không thể cưỡng lại được, rồi lại khép chặt khi hắn rời đi, ngượng ngùng như một thiếu nữ chưa từng biết đến sự đυ.ng chạm của đàn ông.

Diệp Tiên Tiên có thể đoán trước rằng, cảm giác đau đớn đang chờ đợi cô sau niềm vui kỳ lạ này. Cô không muốn thử, và chắc chắn không muốn thử với Vệ Tôn trong tình huống này. Thứ tìиɧ ɖu͙© trần trụi và đầy thù hận này không phải thứ cô mong muốn.

"Ngươi cũng có lúc không chịu nổi sao?" Vệ Tôn cười khẩy, không quan tâm đến lời van xin của cô. Hắn giữ chặt hai bên hông cô, ép chặt qυყ đầυ của mình vào cửa sau của cô, nhẹ nhàng nhấn xuống.

Vệ Tôn thúc ép, Diệp Tiên Tiên không thể nào tránh được, giọng cô trở nên bén nhọn, "Vệ Tôn, ngươi dám sao?"

"Ta có gì không dám?"

"Đừng làm cho ta phải hận ngươi."

"Ngươi cứ hận ta đi!"

Ngay khi Vệ Tôn vừa ép đầu côn của mình vào cửa sau của Diệp Tiên Tiên, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên từ bên ngoài.

“Mở cửa! Hắc Long Vệ đến để bắt nghi phạm!”

Vừa nghe thấy Hắc Long Vệ, Diệp Tiên Tiên bỗng cảm thấy như vừa tìm thấy lối thoát. Cô thà rơi vào tay Lâu Thương Chi còn hơn tiếp tục chịu đựng Vệ Tôn. Cô nhìn thẳng vào hắn, nói: “Lâu đại nhân tới rồi, ngươi dám đối xử với ta như vậy sao? Ngươi không sợ hắn sẽ trừng phạt ngươi à?”

Vừa dứt lời, một cảm giác tê tái lan ra cổ, và ý thức của cô rơi vào hôn mê.

Bên ngoài kinh thành, có một con đường dẫn đến núi Vọng Nhai, con đường nhỏ hẹp và quanh co, chỉ đủ cho hai người đi song song hoặc một cỗ xe ngựa hẹp.

Lúc này, có một chiếc xe ngựa đang chạy trên con đường đó.

Mưa nhỏ rơi từ bầu trời, con đường trở nên lầy lội, bánh xe ngựa lún vào trong bùn.

Người đánh xe mặc một bộ y phục giản dị, đội nón lá che mưa, nhưng cũng che khuất phần lớn khuôn mặt. Chỉ còn lộ ra chiếc cằm nhọn, đôi môi đỏ và sống mũi cao.

Trong thùng xe, Diệp Tiên Tiên từ từ mở mắt, nhìn xung quanh. Trước khi ngất đi, cô còn nhớ mọi chuyện đã xảy ra. Cô nhanh chóng kiểm tra cơ thể mình.

Toàn thân cô yếu ớt, không còn sức lực, có lẽ vẫn còn độc trong người. Nhưng ngoài việc không có sức lực, cô không thấy điều gì bất thường khác. Có lẽ Hắc Long Vệ đã đến kịp thời, khiến Vệ Tôn không thể tiếp tục cưỡng bức cô.

Diệp Tiên Tiên thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn xung quanh trong tiếng bánh xe lộc cộc, đoán rằng người lái xe có lẽ là Vệ Tôn. Hắn định đưa cô đến núi Vọng Nhai để giam cầm cô sao? Đó chắc chắn không phải điều cô muốn.

Cô không thể ngồi yên chờ chết.

Mở hệ thống thương thành ra, cô mua một viên giải độc hoàn, chậm rãi đưa vào miệng và nuốt xuống, chờ đợi thể lực phục hồi.

Không ngoài dự đoán, chỉ sau khoảng nửa chén trà, sức lực của Diệp Tiên Tiên đã dần trở lại. Cô định mua thêm nội công hoàn và khinh công hoàn, nhưng lại phát hiện hệ thống đã bán hết.

Cô không khỏi bực mình. Sao lại có thể bán hết vào lúc này?

Gọi hệ thống trong đầu, nhưng không nhận được phản hồi nào.

Cô hối hận vì không mua sớm viên giải độc vĩnh viễn. Sau một thời gian tích lũy, số điểm của cô đã vượt qua mười lăm vạn.

Nhẹ nhàng vén một góc màn xe để quan sát xung quanh, cô thấy mùi hoa rừng thơm ngát, cây cối dày đặc, mưa phùn mờ mịt.

Nếu cô rời đi lúc này, chắc chắn sẽ kinh động đến Vệ Tôn, nên cô quyết định kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

Khoảng nửa giờ sau, xe ngựa chậm lại và dừng hẳn. Diệp Tiên Tiên lặng lẽ nhìn qua khe hở của màn xe, thấy người lái xe, đầu đội nón lá, đang bước ra phía sau một cây tùng, dường như để giải quyết việc riêng. Có vẻ như hắn tin tưởng rằng cô vẫn còn bị trúng độc và không thể chống cự, nhưng hắn lại không biết rằng Diệp Tiên Tiên có một hệ thống nghịch thiên như vậy.