Môi cô lơ đãng quét qua vành tai Tang Vu, phả hơi thở lên mặt hắn. Diệp Tiên Tiên cảm nhận được rõ ràng đột nhiên Tang Vu cứng người lại, mắt cô ánh lên vẻ giảo hoạt, cô vươn lưỡi ra liếʍ lên vành tai hắn.
"Diệp Tiên Tiên." Giọng nói của Tang Vu trầm xuống, trong mắt bốc lên một ngọn lửa dục.
Cô nhóc này cố ý.
Chưa kịp đẩy ra, vành tai của hắn đã bị một khuôn miệng nóng ấm ngậm lấy, trở nên tê dại. Cái loại ngứa ngáy vì bị liếʍ mυ"ŧ này tựa như chất độc khiến người ta say mê, làm cho cả cơ thể và tinh thần của Tang Vu ngây dại, thậm chí... Quên cả chuyện đẩy cô ra.
Trước mắt hắn là các loại dụng cụ khám bệnh và thuốc thang xếp chồng chất, là khăn trải giường và vách tường trắng tinh, trong lòng ngực thì ôm học sinh của chính hắn, cô học sinh ấy đang ngậm mυ"ŧ tai hắn, còn chưa nói tới bên ngoài cánh cửa kia có người đang ngồi, dù nhìn thế nào thì cũng có một loại cảm giác trái đạo đức rất kí©h thí©ɧ.
Từ trước đến nay Tang Vu luôn nghiêm túc cứng nhắc, đã bao giờ trải qua loại chuyện tình kí©h thí©ɧ như thế này. Biết rõ là phải đẩy cô ra, rồi răn dạy cô bằng những lời đứng đắn, nhưng hai cánh tay đang ôm sau lưng cô lại dần dần siết chặt lại.
Lý trí hỗn độn, tựa như bị lốc xoáy hút vào rồi cắn nuốt.
Máu trong người hắn như dồn hết về một nơi, chẳng mấy chốc đã ứ máu, cương cứng.
Một bàn tay to rộng chậm rãi di chuyển về phía mông Diệp Tiên Tiên, bắt đầu vuốt ve trong vô thức.
Tim Diệp Tiên Tiên đập thình thịch, cái chuyện quyến rũ thầy giáo của chính mình này có thể nói là việc khác người nhất mà cô từng làm. Cơ thể trở nên khô nóng, kí©h thí©ɧ muốn điên rồi!
Vào lúc Tang Vu sắp mất khống chế thì chuông tan học vang lên.
Hắn bừng tỉnh, buông tay đẩy Diệp Tiên Tiên về lại giường, hơi nghiêng người đi, sợ bị cô nhìn ra được trò cười của hắn, dùng thanh âm khàn khàn khô khốc nói, "Em... Thầy... Em về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi, thầy sẽ phê duyệt nghỉ ốm cho em."
Cũng đúng lúc này, trong đầu Diệp Tiên Tiên có nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn thành rồi thì tốt.
Với lại có được hai ngày nghỉ thì lại càng tốt, để cô có thời gian làm chút chuyện.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thấp giọng nói: "Thầy Tang ơi, cặp sách của em còn để ở lớp ạ."
Tang Vu tránh mắt đi, không nhìn cô, "Em chờ một lát, thầy đi lấy cho em."
Tư thế đi của Tang Vu có phần kỳ quái. Hắn đi rồi, trong tay Diệp Tiên Tiên xuất hiện hai tấm thẻ nhỏ hơn lá bài một chút. Một tấm thì in hoa văn trang trí phức tạp, một tấm thì kỳ quái hơn, trên đó khắc một hình vẽ, rất giống hình ảnh bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của phụ nữ mà cô nhìn thấy trong giờ sinh học.
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, cô cũng không định tự mình nghiên cứu cách sử dụng mà hỏi trực tiếp hệ thống, "Hệ thống, phần thưởng lần này có tác dụng gì vậy?"
"Ký chủ có thể xem mặt sau của tấm thể, có viết giải thích."
Ặc! Còn có cả phần giải thích luôn cơ à!
Có nên khen nó một câu thông minh không nhỉ?
Đằng sau tấm thẻ in hoa văn trang trí có viết: Người sử dụng sẽ được tăng thêm 5% nhan sắc.
Cách sử dụng: Áp thẻ lên trước trán.
Nhắc nhở: Sau khi sử dụng sẽ có hiệu lực ngay lập tức.
Không có cô gái nào không muốn mình đẹp hơn, càng đẹp càng tốt.
Nếu phụ nữ cứ chờ đợi đàn ông không nhìn bề ngoài mà sẽ yêu nội tâm của mình thì chưa chắc đã được. Những ngày qua đã nói cho cô biết một điều, mắt của đàn ông mọc ở đũng quần, thông thường ánh mắt bọn họ sẽ nhìn vào vẻ ngoài của phụ nữ đầu tiên. Vẻ đẹp tâm hồn gì đó quá xa vời, nếu dươиɠ ѵậŧ của họ đủ dài đủ to thì có lẽ mới chạm được đến những thứ bên trong của phụ nữ!
Thầy Tang Vu của cô cũng vậy còn gì.
Trông rõ ràng là nghiêm trang, chính trực nhưng không phải vẫn vì bề ngoài của cô mà chưa gì đã bị quyến rũ sao.
Cho nên ấy, muốn quyến rũ được đàn ông, vẻ ngoài của phụ nữ là quan trọng nhất.
Đặc biệt là đối với kiểu phụ nữ phải thường xuyên dụ dỗ đàn ông như cô.
À không, là con gái.
Tăng thêm nhan sắc là vô cùng cần thiết.
Diệp Tiên Tiên áp tấm thẻ lên trán không chút do dự, một dòng nước ấm vô hình tràn vào trong cơ thể cô, chạy khắp toàn thân, cực kỳ dễ chịu.
Tấm thẻ sau khi áp vào thì hóa thành tro bụi rồi biến mất.
Đúng lúc cô định xem nốt tấm thẻ còn lại thì bên ngoài xuất hiện tiếng bước chân, sau đó là tiếng nói chuyện với giáo viên y tế.
Là Tang Vu tới!
Cô cất tấm thẻ vào trong túi, điều chỉnh lại nét mặt rồi yên lặng ngồi bên mép giường.
Hình ảnh mà Tang Vu nhìn thấy khi bước vào chính là, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa kính vào trong phòng, rọi lên người thiếu nữ đang ngồi nơi đầu giường, ánh nắng vàng phủ lên da thịt non nớt mang đến một cảm giác ấm áp kỳ diệu, làn da trở nên trong suốt rực rỡ như men sứ, có thể thấy rõ từng sợi tóc mai hai bên vành tai, chiếc khuyên tai màu lam lấp lánh ánh sáng.
Hai cẳng chân trắng nõn đung đưa qua lại.
Nụ cười ngượng ngùng khi nhìn hắn, đôi mắt long lanh, như có viên ngọc lưu chuyển bên trong.
Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không mà hình như có cảm giác cô xinh đẹp hơn lúc nãy một chút.
Con ngươi của Tang Vu hơi co lại, không kiềm chế được mà nhìn nhiều thêm một chút, trong l*иg ngực cuồn cuộn xao động.
Hắn bước lên trước hai bước, buột miệng thốt ra, "Nếu vẫn còn khó chịu thì để thầy đưa em về."
Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành thì Diệp Tiên Tiên cũng không định tiếp tục mờ ám với ông Thần mặt đen chủ nhiệm lớp nữa.
Không nên trách cô qua cầu rút ván, cô thật sự rất sợ hắn.
Đến bây giờ mà chân còn mềm nhũn đây!
"Không cần đâu thầy ạ, cũng không xa lắm. Em có thể tự về ạ."
Cũng không biết là thất vọng nhiều hơn hay thoải mái nhiều hơn, Tang Vu gật đầu, đưa cặp sách cho cô, "Vậy cũng được, có chuyện gì thì gọi cho thầy."