Chương 26: Cứu người lâm nguy



Phân phối xong xuôi chiến lợi phẩm, trên mặt ba người Lâm Động đều hiện lên nụ cười thỏa mãn, ngay cả Mục Lăng Sa kia, trên gương mặt cũng chợt hiện lên vẻ mừng rỡ không gì sánh bằng, nàng tham gia cuộc săn thú này, chỉ là muốn đạt được một thứ hạng tương đối không tệ, để cho danh khí Mục gia trang bọn họ khuếch trương lên một chút mà thôi, nhưng không nghĩ tới, hôm nay lại có thể có được thu hoạch to đến bực này.

Lấy Hỏa Mãng Hổ ấu thú này ra để so sánh, thì cuộc săn thú kia tỏ ra nhỏ bé không đáng nhắc đến rồi.

"Chúng ta cũng phải lên đường đi tiếp chứ" Ngô Vân đem ấu thú thật cẩn thận đặt vào l*иg ngực, cười nói.

Lâm Động gật gật đầu, hắn chỉ còn thiếu hai khối thẻ bài thân phận nữa mới có thể đạt được điều kiện, bất quá chuyện này đối với hắn mà nói, hiển nhiên sẽ không có vấn đề gì.

"Uh. Ta sẽ không mạo hiểm lên đài. Ta sẽ quay trở lại lối ra rồi trở về" Ở một bên, Mục Lăng Sa trầm ngâm trong chốc lát rồi nói.

Nghe vậy, Lâm Động với Ngô Vân đều ngẩn ra, chợt thoáng nhìn qua tiểu thú ở trong ngực Mục Lăng Sa, lập tức như hiểu ra điều gì liền gật đầu, ấu thú Hỏa Mãng Hổ khi trưởng thành có thể đạt đến Thiên Nguyên Cảnh, giá trị cực cao, nếu như nàng có thể mang về, và thuần dưỡng được mà nói, vậy thì Mục Gia Trang bọn họ sau này có thể có một đầu Hỏa Mãng Hổ cấp Thiên Nguyên Cảnh thủ hộ, kia đối với cả thôn trang mà nói, đều là chuyện tốt vô cùng.

Dù sao, hiện tại ở bên trong Mục gia trang, cũng chỉ có một người đạt tới Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Ấu thú Hỏa Mãng Hổ rất dễ khiến người ta đỏ mắt, hơn nữa sau khi chuyện này truyền ra ngoài, hai nhà Lôi - Tạ chắc chắn sẽ không chịu để yên. Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán tuy đều có một chút lo lắng, nhưng cũng không phải đến nỗi là cực kỳ e ngại hai nhà Lôi - Tạ. Nhưng Mục gia trang của Mục Lăng Sa thì lại khác, bọn họ sẽ không có cách nào chống lại hai nhà Lôi - Tạ, cho nên, chuyện nàng có ấu thú không thể bại lộ ra ngoài, nếu không, chính là đưa tới tai vạ cho Mục gia trang.

"Chúng ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật" Lâm Động tiếc hùi hụi, không được bồi dưỡng tình cảm với nàng, hướng nàng nhỏ giọng nói.

"Cảm ơn" Mục Lăng Sa ánh mắt cảm kích nhìn Lâm Động một cái, chợt hoạt bát cười nói: "Nếu sau này các ngươi có thời gian, có thể tới Mục gia trang ta tham quan một lần nha, ta nhất định sẽ khoản đãi"

"Ha ha, tốt" Ngô Vân cũng gật đầu cười.

Nhìn thấy hai người không có ý kiến gì, Mục Lăng Sa cũng không hề nán lại lâu, sau khi hướng về phía hai người cáo từ, liền đem ấu thú giấu kỹ, thân thể mềm mại nhảy lên cành cây, giống như một con báo nhanh nhẹn, hướng về phía bên ngoài tùng lâm chạy trốn thật nhanh.

"Đi thôi"

Đưa mắt nhìn Mục Lăng Sa rời đi, Lâm Động cũng vung tay lên, xoay người hướng sâu bên trong rừng rậm nhanh chóng bước đi, Ngô Vân cũng vội vàng đuổi theo.

Có thể tiến vào sâu trong tùng lâm, nhân số đã tương đối thưa thớt, hơn nữa bản lãnh của những người đó đều không tệ, bất quá cái loại bản lãnh này, so với thực lực Địa Nguyên Cảnh của Lâm Động, cũng không tạo thành trở ngại quá lớn gì, hai khối thẻ bài thân phận cuối cùng, cũng bị hắn thuận lợi giành được.

***

Lâm Động lúc này chạy thật nhanh xuyên qua từng cây cổ thụ cao lớn trọc trời, tốc độ hầu như đạt mức nhanh nhất, hắn đã thu thập đủ thân phận lệnh bài lúc này đang hướng về bình đài săn bắn mà đi...

Bỗng khu vực bên phải nơi hắn vừa đến có tiếng đánh nhau và tiếng là hét của một nữ nhân giọng nói thanh thúy hơi có chút khàn khàn vang lên

“Tên khốn kiếp, ngươi dám dùng đánh ám toán ta. Ta sẽ gϊếŧ sạch cả nhà ngươi”

Khẽ tiến lại gần, nhìn xuyên qua đám cây. Lâm Động chợt thấy cô gái xinh đẹp hoang dã Mục Lăng Sa, nhìn qua có vẻ nàng đang bị thương, thân y phục của nàng đã có vài chỗ rách lộ ra da thịt màu bánh mật trong càng thêm gợi cảm. Mà đứng đối diện nàng lại là một tên thanh niên khuôn mặt tràn đầy dâʍ ɖu͙©, nhất là con mắt kia cứ láo liên liếc nhìn thân thể gợi cảm của Mục Lăng Sa

“Sa muội, muội đã trúng phải Dục Tiên Hương của ta rồi, chống cự vô ích. Muội hãy ngoan ngoãn lấy ấu tử Hỏa Mãnh Hổ ra đưa cho ta và hầu hạ ta đi. Ta sẽ không bạc đại muội đâu, he..he”

Vừa nói gã vừa tiếng lại gần hơn

“Mục Lục tên khốn kiếp, gia gia ta đã nhìn lầm tên khốn nạn như ngươi.” Mục Lăng Sa khuôn mặt lúc này đã đỏ bừng, thân thể bắt đầu hơi mất tự chủ, trường cung trên tay nàng đang khẻ run run theo.

“Sa muội huynh cũng chỉ là thân bất do kỹ thôi. Nếu có được ấu tử Hỏa Mãnh Hổ, huynh từ nay sẽ có một trợ thủ cường mạnh, nếu không thể nuôi được ta có thể mang đến phòng đấu gia tin rằng sẽ kiếm được rất nhiều Dương Nguyên Thạch. Đến lúc đó ta có thể dục tửu dục tiên. Nếu muội biết điều ngoan ngoãn phục thị ta, làm ta hài lòng sau nay ta còn có thể cho muội lên giường hậu hạ ta, ha…ha…ha…” Gã lúc này cách Mục Lăng Sa khoảng 20 trưọng, vừa đứng lại không tiến nữa mà hạ giọng thuyết khách, ngầm kéo dài thời gian cho dược lực hoạt động hoàn toàn.

“Um…”

Mục Lăng Sa bỗng phát ra tiếng rên yêu kiều, lúc này toàn thân nóng rực, nơi hạ thể như đang có hàng ngàn con kiến nhỏ đang bò, cảm thấy ngứa ngáy đến tận cùng, lúc này hạ thể nàng đã ướt nhẹp dâʍ ŧᏂủy̠, mắt nàng đã hơi lờ đờ. Mặt nàng đang đỏ như gất kết hợp với màu da bánh mặt của nàng càng làm nàng thêm kiều diễm, và quyến rủ.

Thấy vậy Mục Lục liền tốc độ thật nhanh đến, gã thầm nghĩ “Quá đã, sao bao lâu phục kích đã có cơ hội chơi con hàng này rồi ha ha ha.”

Mặt gã đang sáng lên vì sung sướиɠ, đột nhiên gã bị một bàn tay thô to tát cái “Bốp” văng ra xa cả chục trượng. Răng môi lỏm còm gã bò dậy trong đau đớn

“Á…. Kẻ nào!”