Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Làm Giàu Cấp Thần

Chương 5: Tôi làm chủ hành tinh (5)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộ Lam Đồ theo bản năng ôm lấy, cảm giác mềm mại khiến hai mắt cậu càng thêm sáng rực, trong lòng không ngừng tán thưởng, quả nhiên là bảo vật quốc gia.

Cục bông đen trắng khẽ động đậy, ôm lấy cánh tay cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, phát ra tiếng kêu giống như "ư" hoặc "ưm", như thể rất hứng thú với cậu.

"Đυ.ng trúng cậu, quà xin lỗi." Giọng nói của người đàn ông không nhanh không chậm, toát lên vẻ hờ hững, rất dễ nghe, đáng tiếc chỉ nói vỏn vẹn tám chữ.

Hai vệ sĩ đồng loạt quay đầu nhìn cậu, dường như rất bất ngờ.

Người đàn ông và Mộ Lam Đồ đều không chú ý.

Mộ Lam Đồ nhớ kỹ, gấu trúc quả thực là bảo vật quốc gia, không được phép nuôi nhốt, cậu không khỏi nghi ngờ người đàn ông muốn hãm hại mình, nhưng nhìn lại không giống.

Người đàn ông đại khái nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, dường như khẽ cười một tiếng, cũng giống như là ảo giác, nhịp tim của Mộ Lam Đồ bỗng nhiên nhanh hơn.

"Là thú cưng điện tử."

Mộ Lam Đồ nhìn cục bông đen trắng với vẻ khó tin, đôi mắt tròn xoe. Sao có thể là thú cưng điện tử được, cục bông này không chỉ có cảm giác rất thật, mà cậu còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ trên người nó tỏa ra.

"Có "chứng minh thư" hợp pháp, nhìn vòng cổ của nó."

Mộ Lam Đồ nắm lấy chiếc vòng cổ màu bạc trên cổ cục bông, trên đó treo một tấm thẻ bài hình tròn cùng màu, khắc một dòng chữ nhỏ: "Kinh Thẩm, ngày xuất xưởng 2036031801."

"Thứ này quá quý giá." Mộ Lam Đồ nâng cục bông lên muốn trả lại cho người đàn ông.

Người đàn ông không nhận: "Không đâu. Hẹn gặp lại."

Mộ Lam Đồ nhìn theo bóng dáng ba người đi xa, lại ôm cục bông đen trắng vào lòng, chìm vào trầm tư. Thân phận của người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản, có thể nhìn ra từ hai vệ sĩ kia, sát khí trên người bọn họ không giống vệ sĩ bình thường, mà là người thực sự từng thấy máu.

Cậu xoa xoa cục bông đen trắng, bước vào thang máy, xuống tầng một, làm thủ tục trả phòng.

Trong đại sảnh, cho dù là nhân viên lễ tân hay là khách ra vào đều kinh ngạc nhìn chàng trai và cục bông trong lòng cậu, có người còn nghi ngờ giơ điện thoại lên, chuẩn bị gọi báo cảnh sát.

Mộ Lam Đồ kịp thời lên tiếng: "Đừng hiểu lầm, đây là thú cưng điện tử."

Vừa nói, cậu vừa ra hiệu cho lễ tân kiểm tra thẻ bài.

Cô lễ tân sau khi kiểm tra xong, thở phào nhẹ nhõm: "Là thú cưng điện tử."

Bầu không khí trong đại sảnh lúc này mới trở lại bình thường, mọi người xôn xao bàn tán, lén lút chụp ảnh.

"Trời ơi, thú cưng điện tử bây giờ có thể làm giống thật đến vậy sao?"

"Anh chàng kia đẹp trai quá, là minh tinh sao?"

"Không thể nào, là minh tinh sao có thể không mang theo trợ lý và vệ sĩ?"

"Anh chàng đẹp trai ôm gấu trúc nhỏ dễ thương - đẹp đôi, đẹp đôi quá, trời sinh một cặp!"

Mộ Lam Đồ hoàn toàn không biết ảnh cậu và cục bông đã bị người ta đăng lên mạng, hơn nữa chưa đầy nửa tiếng sau sẽ lên hot search Weibo.

Làm xong thủ tục, cậu đặt cục bông lên vai, rời khỏi khách sạn, một tay đút túi quần, thong thả bước đi trên đường, tìm kiếm nơi giải quyết bữa sáng. Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc quan sát thế giới này sau khi xuyên không, tất cả mọi thứ xa lạ đều khiến cậu cảm thấy mới lạ.

Hai bát mì bò thơm phức lấp đầy bụng, tinh thần của Mộ Lam Đồ khôi phục lại đỉnh cao, ra khỏi quán mì không chút do dự rẽ trái đi liên tục mười mấy bước chân, dừng lại trước cửa một cửa hàng, thành thạo như thể đã từng đến đây rất nhiều lần. Trên thực tế là lần đầu tiên.

Đây là một quán trà sữa.

Trà sữa, giống như thế giới mà Mộ Lam Đồ từng sống trước khi xuyên không, được rất nhiều người mặc định là một trong những loại thực phẩm rác.

Mộ Lam Đồ cũng biết rõ trà sữa không tốt cho sức khỏe, nhưng lại rất muốn uống, tâm lý này rất giống như một người sau khi khỏi bệnh nặng, cái gì ngon cũng không được ăn, vừa mới khỏe lại liền tiêu xài hoang phí để bù đắp.

Mộ Lam Đồ mua một ly trà sữa dâu tây và một ly trà sữa socola, đứng bên đường đợi taxi, uống một ngụm trà sữa dâu tây, hương vị ngọt ngào khiến vị giác vô cùng thỏa mãn.

Cục bông đen trắng vươn cổ, mũi dí sát vào ống hút, như thể thật sự có thể ngửi thấy mùi vị.

Bác tài xế kêu lên: "Gấu trúc!"

Mộ Lam Đồ ôm cục bông lên xe, thành thạo giải thích: "Là thú cưng điện tử."

Bác tài xế mỉm cười điềm đạm, tỏ ý mình không phải người không có kiến thức: "Tôi cũng đoán vậy. Ở nước Mạt Lị chúng ta chắc không ai dám ngang nhiên ôm gấu trúc thật ra đường. Nhưng mà bây giờ công nghệ đã tiên tiến đến vậy sao, thú cưng điện tử làm giống thật đến vậy?"

Mộ Lam Đồ nhìn gấu trúc đang nghịch ngợm bò lên bò xuống trên ghế, không nói nên lời. Nếu không phải biết nó thực sự là thú cưng điện tử, cậu cũng sẽ nghi ngờ. Cái vẻ nghịch ngợm này, có gì khác biệt so với gấu trúc thật chứ?

May mà bác tài cũng không thực sự cần cậu trả lời.

"Cậu đẹp trai, cậu còn chưa nói đi đâu?"

"Bác có biết chỗ nào có thể đổ thạch không?"

"Tất nhiên là biết rồi!" Bác tài nhanh chóng quay đầu xe: "Cả thành phố Đế Kinh không có chỗ nào mà tôi không biết, gần đây thì có Ngụy Gia Viên, xa hơn một chút thì có phố Phúc Vinh, đều có rất nhiều cửa hàng bán đá thô, tùy cậu."

Mộ Lam Đồ tùy ý nói: "Đâu cũng được."

Bác tài không nói hai lời chở Mộ Lam Đồ đến Phố Phúc Vinh, tính cả thời gian tắc đường, tổng cộng mất gần một tiếng đồng hồ.

Mộ Lam Đồ quyết định sau này sẽ không bao giờ nói "Đâu cũng được", "Tùy bác", "Tùy ý", "Không sao cả" nữa.

Phố Phúc Vinh là chợ bán buôn đá thô lớn nhất thành phố Đế Kinh, 70% cửa hàng trên toàn bộ con phố đều là cửa hàng bán ngọc. Nơi này tuy hẻo lánh, gần như đã đến ngoại ô thành phố, nhưng vì chợ lớn nên vẫn rất náo nhiệt, trên đường, trong các cửa hàng hai bên đường, người xe qua lại tấp nập, có người dân địa phương rảnh rỗi, cũng có thương nhân đến từ nơi khác đến lấy hàng và khách du lịch.
« Chương TrướcChương Tiếp »