Hai vệ sĩ lặng lẽ nhìn nhau.
Tục Hoa Chương nghiêm túc hỏi: "Những việc trước đây chưa từng làm hoặc rất ít khi làm đều muốn thử, có tính không? Đương nhiên, không bao gồm những việc vi phạm pháp luật. Ý tôi là, đi chợ đêm, xem phim, chơi game, đánh mạt chược, đua xe, lướt sóng, nhảy dù... thử nghiệm trong điều kiện đảm bảo an toàn, sẽ không mạo hiểm."
Mộ Lam Đồ luôn cảm thấy như nhìn thấy một đứa trẻ tò mò, không nhịn được muốn cười, cậu nghiêm mặt trả lời: "Không tính."
"Muốn cười thì cứ cười." Tục Hoa Chương giơ tay lên, như muốn chạm vào cậu, nhưng lại rụt tay về.
Mộ Lam Đồ biểu cảm không đổi, nhưng ý cười lại tràn ra từ khóe mắt.
Tục Hoa Chương mỉm cười hỏi: "Còn cậu, có thói quen xấu nào không?"
"Không có." Mộ Lam Đồ trả lời một cách uể oải. Cậu không hút thuốc, không đánh bạc, thỉnh thoảng khi có hứng thú sẽ uống một chút rượu, nhưng không nghiện.
Khóe môi Tục Hoa Chương khẽ nhếch lên: "Cậu có đấy."
Mộ Lam Đồ nhướn mày: "Tôi có thói quen xấu gì?"
Tục Hoa Chương chậm rãi nói, nửa cười nửa không: "Cậu thích ăn thực phẩm rác."
Mộ Lam Đồ há miệng, không nói nên lời, một lúc sau, cậu mới nói: "Không sạch sẽ cũng không sao miễn ăn vào không bệnh tật là được mà."
Tục Hoa Chương chỉ cười lắc đầu.
Giờ cao điểm buổi tối, xe cộ trên đường hơi đông, may mà không bị tắc đường, chỉ là tốc độ di chuyển hơi chậm.
Cũng gần giống với dự đoán của Mộ Lam Đồ, bọn họ đến nơi trước sáu giờ.
Tài xế đi đỗ xe, Mộ Lam Đồ và Tục Hoa Chương cùng hai vệ sĩ hòa vào dòng người.
Hai người đàn ông đều có khí chất phi phàm, ăn mặc giống hệt nhau, đi giữa đám đông, thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Nhưng Mộ Lam Đồ lại phát hiện trong đám đông còn có vài người vẫn luôn đi theo bọn họ, có lúc đi trước, có lúc đi sau, nhưng luôn luôn bao vây bọn họ ở giữa. Ánh mắt của bọn họ khác với những người khác, thỉnh thoảng lại lướt qua người bọn họ một cách vô tình, sau đó lại dời đi trước khi người khác chú ý.
Mộ Lam Đồ nắm lấy tay Tục Hoa Chương, Tục Hoa Chương sững sờ một lúc, sau đó nắm chặt lại.
Mộ Lam Đồ kéo anh đến trước một quán trà sữa: "Mời anh ly trà sữa đầu tiên của mùa xuân. Anh thích vị gì?"
"Vị gì cũng được. Tôi chưa uống bao giờ." Tục Hoa Chương tỏ vẻ mặc kệ cậu muốn gọi gì thì gọi.
May mà anh đã bổ sung một câu, nếu không Mộ Lam Đồ nhất định sẽ mỉa mai anh.
Cậu mua cho mình một ly trà sữa việt quất, mua cho Tục Hoa Chương một ly trà sữa trân châu.
"Thử xem có quen không?"
Tục Hoa Chương uống một ngụm: "Không thích lắm."
Sự thẳng thắn của anh khiến Mộ Lam Đồ rất hài lòng: "Không thích thì đừng cố uống. Muốn mua thêm một ly vị khác không?"
Bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người đã buông ra lúc Mộ Lam Đồ quét mã thanh toán, Tục Hoa Chương chủ động nắm lại.
"Không cần, lần sau đổi vị khác. Đi ăn đồ ăn nhé?"
Mộ Lam Đồ nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người. Hình như Tục Hoa Chương đã hiểu lầm ý đồ chủ động nắm tay cậu. Nhưng mà, thôi vậy.
Hai người nắm tay nhau đi đến trước một quầy bán mì xào, trước quầy hàng có một hàng người ngắn đang xếp hàng.
Tục Hoa Chương nói với Mộ Lam Đồ: "Chúng ta có thể chỉ gọi một phần ăn chung, để dành bụng còn ăn thêm những món khác."
Mộ Lam Đồ còn chưa kịp nói gì, một chàng trai trẻ tuổi đang xếp hàng bên cạnh cười nói: "Anh bạn cứ yên tâm, các ông chủ ở chợ đêm đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi, mỗi phần ăn đều không nhiều lắm, một phần ăn không no thì có thể mua thêm hai phần, hoặc là đi ăn thêm những món ngon khác."
Đôi mắt đen láy lộ ra phía trên khẩu trang của Tục Hoa Chương lạnh lùng nhìn cậu ta. Quen biết cậu sao mà xen vào chuyện của người khác?
Chàng trai trẻ tuổi giật mình, tỏ vẻ mình rất vô tội.
Tục Hoa Chương tiếp tục hỏi Mộ Lam Đồ: "Gọi một phần ăn chung nhé?"
Tay nghề của ông chủ rất tốt, mỗi lần đảo chảo, trong chảo lại bốc lên một ngọn lửa, hương thơm của mì xào bay ra ngào ngạt, khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Mộ Lam Đồ nhìn chằm chằm: "Ừm..."
Chàng trai trẻ tuổi lúc này mới chú ý đến trang phục giống hệt nhau của hai người, hận không thể tự tát mình một cái. Người ta là một đôi tình nhân đang tán tỉnh nhau, cậu ta xen mồm vào làm gì? Không có mắt nhìn thì đáng đời phải ăn cơm chó!
Hai cô gái trong hàng người len lén cười, lén lút chụp ảnh.
Tốc độ của ông chủ rất nhanh, không lâu sau đã đến lượt Mộ Lam Đồ và Tục Hoa Chương.
Mộ Lam Đồ lưu loát đưa ra yêu cầu: "Cho thêm trứng, xúc xích và rau xanh, không cho giá đỗ."
"Không cho ớt à? Không phải cậu thích ăn cay sao?" Tục Hoa Chương thắc mắc.
Mộ Lam Đồ biết y thuật, lúc kéo tay Tục Hoa Chương đã vô tình bắt mạch, dạ dày của Tục Hoa Chương có chút vấn đề nhỏ, buổi trưa đã ăn nhiều món cay như vậy rồi, buổi tối vẫn nên ăn nhạt một chút thì hơn.
"Lát nữa ăn món khác rồi cho thêm ớt."
Tục Hoa Chương cũng không suy nghĩ nhiều.
Mì xào được múc ra, Mộ Lam Đồ quét thêm hai tệ, lấy một đôi đũa dùng một lần và một hộp cơm dùng một lần, chia một nửa mì xào cho Tục Hoa Chương.
Tục Hoa Chương muốn tìm chỗ ngồi, nhưng lại thấy bên cạnh quầy hàng chỉ có hai chiếc bàn vuông nhỏ cao chưa đến đầu gối, hơn nữa đã có người ngồi rồi.
Mộ Lam Đồ ra hiệu cho Tục Hoa Chương đi về phía trước, gắp một đũa mì xào lên nếm thử. Để tránh làm rơi thức ăn lên người, những người đứng ăn thường sẽ vô thức nghiêng người về phía trước, cổ duỗi dài, tư thế không đẹp mắt. Nhưng Mộ Lam Đồ lại hoàn toàn không gặp vấn đề này, sau khi gắp vài sợi mì xào bằng đũa, cậu nhẹ nhàng xoay vài vòng, mì xào liền quấn quanh đũa, không cần lo lắng sẽ làm bẩn quần áo.
Vừa ăn, cậu vừa nhìn Tục Hoa Chương, ánh mắt mang theo ý cười.