Mộ Lam Đồ thần sắc không đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Tục Hoa Chương?
005 cũng hét lên trong đầu cậu: [Tục Hoa Chương? Chủ nhân, là ông chủ cho thuê nhà đó!]
Trong lòng Mộ Lam Đồ dâng lên một tia chua xót. Tục Hoa Chương nhìn cũng không lớn tuổi lắm, vậy mà đã trở thành ông chủ cho thuê nhà rồi, chắc chắn là tên nhà bị giải tỏa đền bù gặp may mắn rồi!
[Tiểu Ngũ, tôi quyết định rồi, tôi muốn theo đuổi người đàn ông này!]
005 giật mình: [Hả?]
Mộ Lam Đồ nghiêm túc phân tích cho nó nghe: [Em nghĩ xem, anh ta là ông chủ cho thuê nhà đấy. Nếu như tôi kết hôn với anh ta, của tôi là của anh ta, của anh ta là của tôi, vậy thì tôi cũng trở thành ông chủ cho thuê nhà rồi!]
005 cảm thấy cậu nói hình như rất có lý, nhưng hình như lại có chỗ nào đó không đúng lắm.
Thấy thang máy sắp đến tầng một, Mộ Lam Đồ lại lên tiếng: “Hay là chúng ta thêm Wechat đi?”
Tục Hoa Chương gật đầu: “135...”
“Tinh”, thang máy đã đến nơi.
“Sếp, bên kia giục gấp lắm rồi!” Một vệ sĩ nhỏ giọng nói, cùng với vệ sĩ còn lại bảo vệ Tục Hoa Chương rảo bước đi về phía trước.
Tục Hoa Chương theo tốc độ của bọn họ mà bước nhanh hơn, khẽ nói: “Cậu ấy nhớ kỹ chưa?”
“Sếp, anh nói gì cơ?”
“Không có gì.” Tục Hoa Chương quay đầu nhìn thoáng qua chàng trai đang cúi đầu xem điện thoại di động, sau đó lên xe.
Chiếc xe bảo mẫu màu đen trầm mặc lao nhanh về phía xa.
Mộ Lam Đồ vừa gửi lời mời kết bạn Wechat, đối phương đã đồng ý ngay lập tức.
Cậu không nhắn tin, rõ ràng là Tục Hoa Chương đang có việc gấp, lúc này, không làm phiền là sự tôn trọng tốt nhất.
Cậu tò mò nhìn ảnh đại diện của Tục Hoa Chương, không ngờ lại là ảnh phong cảnh mặc định của hệ thống.
Mộ Lam Đồ không khỏi nhướn mày, sau đó mở vòng bạn bè của Tục Hoa Chương ra. Vòng bạn bè đăng tải rất nhiều bài viết, nhưng hầu như đều là ảnh phong cảnh, không có một chữ nào.
Có chút thú vị đấy.
Mộ Lam Đồ like tất cả các bài viết trong vòng bạn bè của anh, sau đó cất điện thoại di động đi, đi ra khỏi khu chung cư.
Trên đường không gặp mấy ai, bây giờ là giờ làm việc, những người có công việc thì đã đi làm từ sớm rồi. Trước cửa sổ một căn hộ ở tầng năm đối diện, một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm ống nhòm, nhìn chằm chằm về phía bầu trời, miệng há hốc, cả người bất động như bị điểm huyệt.
Mộ Lam Đồ nhìn theo hướng nhìn của anh ta, hành tinh màu xanh lam đang lặng lẽ lơ lửng trên bầu trời, vừa hùng vĩ vừa bí ẩn.
[Chủ nhân, anh không phải là muốn theo đuổi người đàn ông kia để trở thành ông chủ cho thuê nhà, mà là nhìn trúng sắc đẹp của người ta rồi đúng không?]
005 lúc này mới phản ứng lại, khiến khóe môi Mộ Lam Đồ khẽ nhếch lên.
[Tiểu Ngũ, tôi muốn ăn buffet, em tìm giúp tôi nhà hàng nào được không.]
005 lập tức bị chuyển hướng sự chú ý: [Vâng, chủ nhân. Tìm thấy rồi. Quán nướng buffet Hoan Hỉ Hỉ, cách đây 3,2 km, 188 tệ một người, giá hơi chát, nhưng được đánh giá bốn sao trên ứng dụng.]
[Đi nhà hàng đó đi.]
Đi đến ven đường, Mộ Lam Đồ nhớ ra mình còn cần một chiếc xe để đi lại, quyết định mua xe trước rồi hãy ăn cơm, cậu lên xe taxi, trực tiếp bảo tài xế chở đến cửa hàng 4S gần nhất.
005 đã giúp cậu tìm hiểu trên mạng, tốc độ mua xe của cậu rất nhanh, trả hết tiền mặt, lấy xe ngay, chiếc xe Lexus LM màu trắng, phiên bản bốn chỗ, 1,36 triệu tệ.
Đến quán nướng, cảnh tượng đông nghịt người khiến Mộ Lam Đồ phải dừng bước.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Khách hàng thật may mắn, vừa hay còn đúng một bàn trống.”
“Thật sao?”
Đi theo nhân viên phục vụ vào trong, Mộ Lam Đồ nghe thấy rất nhiều người đang bàn tán về hành tinh vừa xuất hiện.
Xã hội thông tin, cho dù tin tức trên mạng bị phong tỏa, thì các phần mềm liên lạc như QQ, Wechat... cũng khiến tốc độ lan truyền tin tức còn nhanh hơn cả tia chớp. Thuyết tận thế lại một lần nữa bùng nổ, những người trẻ tuổi với suy nghĩ bữa cơm này có thể là bữa ăn cuối cùng, đã cùng người yêu hoặc bạn bè đến đây, tiến hành chơi mất xác.
Sự chú ý của khách hàng trong quán nướng bị tin tức chấn động hơn thu hút, không có mấy ai nhìn chú gấu trúc thêm một cái, vừa hay tạo điều kiện thuận lợi cho Mộ Lam Đồ.
Cậu đặt chú gấu trúc ở chỗ ngồi đối diện, dặn nó đừng đi lung tung, còn mình thì đi lấy đồ ăn.
Trí thông minh của chú gấu trúc không thấp, Mộ Lam Đồ vẫn luôn nghi ngờ nó không phải là thú cưng điện tử bình thường, định bụng sau này có cơ hội sẽ hỏi Tục Hoa Chương.
Các loại thực phẩm trong quán nướng rất phong phú, đồ uống, đồ ngọt, trái cây, các loại rau củ, thịt, hải sản, cái gì cũng có.
Mộ Lam Đồ ăn rất nhiều, cậu lấy rất nhiều đồ ăn, chiếc bàn bốn người bị cậu bày biện chật kín, chủ yếu là thịt, riêng thịt bò đã có bít tết, ba chỉ bò Mỹ, thịt ba chỉ bò, thịt bò wagyu...
Thịt ba chỉ heo được xếp ngay ngắn trên vỉ nướng, phát ra tiếng xèo xèo, không lâu sau liền chảy mỡ, màu sắc dần chuyển sang vàng ruộm, hương thơm quyến rũ lan tỏa khắp nơi.
Nướng xong, Mộ Lam Đồ trước tiên chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè, sau đó mới bắt đầu ăn.
Bên cạnh vang lên tiếng trò chuyện, vách ngăn bằng gỗ ngăn cách hai bàn ăn, không nhìn thấy người bên kia, nhưng có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện, nội dung chính là hành tinh đột nhiên xuất hiện kia.
“Hành tinh kia ở gần như vậy, mọi người nói xem, liệu con người có thể lên đó được không? Trên đó có người ngoài hành tinh không?”
“Nếu như có thể lên đó, vậy thì sau này chúng ta có thể thực hiện việc di cư giữa các vì sao rồi sao?”
“Mọi người còn tâm trạng nghĩ đến chuyện này sao? Chẳng lẽ bây giờ điều đáng lo lắng nhất không phải là sau này có thể sẽ xảy ra chiến tranh sao?”