Bạch Tư Kiều vẫn không động đậy, hệ thống chủ động kết nối, bắt chước giọng nói của cậu: "Cậu nói đi."
Người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên: "Là thế này, ở quê tôi có một bé gái, năm nay vừa lên cấp 2, ông bà nội bé bị liệt, bố mẹ mất sớm, bé còn có một đứa em gái ba tuổi cần chăm sóc, hiện tại bé không thể đi học, trong thôn cũng có người giúp đỡ, nhưng mà điều kiện có hạn, cậu có thể giúp bé không?"
Hệ thống: "Gửi địa chỉ qua đây, chúng tôi đến xem thử."
Bạch Tư Kiều cười nhạo: "Cậu đường đường là một Tà Thần, làm việc tốt lại tích cực như vậy, để cho các hệ thống khác biết được, cậu còn mặt mũi nào?"
Hệ thống: "..."
Tình yêu còn có thể khiến người ta tràn đầy tính công kích.
Mặc dù có công đức mà nó chán ghét, nhưng mà điểm cảm xúc cao, không thấy nhiệm vụ hệ thống sao? Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ đồng quy vu tận. Bản thể hệ thống đã cảm thấy tên phụ trợ này không được rồi, muốn lôi kéo cả nó chết chung, nó có thể làm sao bây giờ? Nó cũng rất tuyệt vọng nha.
Bạch Tư Kiều lại xem hết một cuốn sách, lúc này mới gọi điện thoại cho Lê Phi: "Đồ của cậu tôi sửa xong rồi, ngày mai cậu đến lấy đi, vừa hay, tôi muốn đến vùng núi một chuyến, cậu đi cùng tôi không?"
Lê Phi ở nhà cũng không có việc gì: "Vậy thì đi cùng luôn."
Sáng sớm hôm sau, Lê Phi đến đón Bạch Tư Kiều, nhìn thấy bảo bối của mình đã được sửa xong, giống hệt như cũ, vui mừng ôm vào lòng, đặc biệt là nhìn thấy ảnh chụp của ông ngoại, cười đến đỏ hoe cả mắt.
Cậu chớp chớp mắt, che giấu sự ngại ngùng: "Tay nghề của cậu thật sự có thể mở tiệm rồi, tôi dám đảm bảo, buôn bán nhất định rất tốt."
Bạch Tư Kiều lười biếng ngáp một cái: "Tôi không muốn quản mấy chuyện này."
Lê Phi biết cậu lười: "Chuyện này dễ thôi, cậu tự định giá, sau đó tìm một nhân viên, có người cần cậu sửa đồ có thể tự mình mang đến, cũng có thể gửi đến, để nhân viên mang đến cho cậu, cậu sửa xong thì để nhân viên gửi lại, đến lúc đó trả lương theo tháng cho nhân viên là được. Bạn tôi có một cửa hàng rất lớn ở khu vui chơi giải trí, để tôi hỏi giúp cậu, xem có mặt bằng nào trống không, tiền thuê nhà dễ nói, quan hệ của chúng tôi tốt, cho cậu dùng miễn phí cũng được."
Bạch Tư Kiều cảm thấy cũng được, sau này không thể dựa vào gia đình nuôi mãi được, dù sao hệ thống cũng đuổi không đi, lợi dụng nó kiếm chút tiền cũng không tệ.
"Vậy cậu hỏi giúp tôi, tiền thuê nhà tôi vẫn trả như bình thường."
Khu vui chơi giải trí, đúng như tên gọi, toàn là những trò chơi mà giới trẻ hiện nay thích chơi, diện tích rất lớn.
Lúc trước nguyên chủ và Lê Phi tranh giành trường đua xe chính là ở đây. Bên trong còn có các loại cửa hàng, kịch bản gϊếŧ người, thoát khỏi mật thất, trường bắn cung, rạp chiếu phim riêng... thậm chí cả quán cà phê mèo, quán cà phê chó, quán cà phê lạc đà alpaca, tóm lại là đủ loại hình thức giải trí.
Lê Phi lập tức gọi điện thoại cho bạn mình, người bạn này của cậu ta cũng là một cậu ấm, nhưng mà được nuông chiều hơn, tiền tiêu vặt gia đình cho tương đối nhiều, cậu ta nghe theo lời khuyên của người khác, mua một tòa nhà sáu tầng, cải tạo thành khu vui chơi giải trí.
Trong tòa nhà của cậu ta, thật sự còn có gian hàng trống chưa cho thuê, vị trí khá tốt, vừa ra khỏi thang máy là có thể nhìn thấy. Nếu Bạch Tư Kiều muốn đến, cho cậu ta dùng miễn phí cũng được. Chỉ là gần đây việc kinh doanh của cửa hàng bọn họ không được tốt lắm, có thể sẽ không mang đến nhiều khách hàng cho Bạch Tư Kiều.
Lê Phi bắt đầu ba hoa: "Không cần mang đến khách hàng cho cậu ấy, gương mặt của cậu ấy chính là khách hàng, lúc nào rảnh rỗi thì để cậu ấy ngồi ở đó, doanh thu cửa hàng cậu tuyệt đối tăng gấp bội. Cậu không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cậu ấy à, đúng chuẩn nhan sắc khuynh thành, đặc biệt thu hút fan."
Bạch Tư Kiều cũng không phản bác, chống cằm lười biếng nhìn Lê Phi khoác lác, tên kia nghe giọng điệu là biết ngay người sảng khoái: "Cậu ấy mà có thể khiến doanh thu tăng gấp bội, tôi liền nhận cậu ấy làm bố!"
Lê Phi liếc nhìn Bạch Tư Kiều đã kéo chăn, chuẩn bị ngủ, cười nói: "Lời này không thể nói sớm như vậy đâu, Bạch thiếu gia đang nghe đấy."
"Mẹ kiếp! Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, cậu ấy không nghe thấy chứ? Hai người ở cùng nhau à?"
Bạch Tư Kiều nghiêm túc nói: "Tôi không nghe thấy."
Đối phương: "..."
Được rồi, nhất định là nghe thấy rồi.
Chuyện này cứ như vậy quyết định, bạn của Lê Phi lập tức phái người dọn dẹp gian hàng.
Bạch Tư Kiều hỏi: "Cậu có quen biết nhiều bạn bè không? Bạn bè làm truyền thông có không? Lượng follow cao một chút, tôi muốn tìm người."
Lê Phi suy nghĩ một chút: "Có quen biết một người, nhưng mà không thân lắm, tìm cậu ta làm việc phải tốn tiền."
Bạch Tư Kiều ngồi dậy: "Không sao, tôi có tiền."
Lê Phi lại liên lạc với người kia, đối phương rất nhanh trả lời: "Tôi có thể quay video ngắn, dùng ba tài khoản của tôi đăng tải, tài khoản phụ cũng có hơn 500 vạn người follow, nhưng mà, tôi cần phí dịch vụ 30 vạn tệ."
Lê Phi thương lượng với Bạch Tư Kiều: "Mức giá này hơi cao, nhưng mà cậu ta có nhiều fan, video quay cũng rất thú vị, lần nào cũng lên xu hướng."
Nếu là mấy ngày trước, Bạch Tư Kiều thật sự không dám đồng ý, nhưng mà hiện tại cậu có tiền, tiền bố cậu cho còn chưa tiêu. Bạch Tư Kiều không dài dòng, trực tiếp lấy giấy bút, viết lên đó một câu: "Bảo cậu ta đăng tải bức hình này, người nọ nhìn thấy sẽ biết ý tôi."
Lê Phi liếc mắt nhìn, khóe miệng giật giật: "Như vậy được sao?"
Bạch Tư Kiều khẳng định: "Được, chỉ cần cậu ta nhìn thấy, cậu ta sẽ biết là tôi."
Trên giấy viết: Thông báo cho con trai ngoan Mục Hà của ta, nam, 26 tuổi, cao khoảng 1m86 - 1m87, thông tin chi tiết không rõ. Ba cưới vợ vào cuối tháng, mau đến dự lễ, quá hạn không chờ.