Chương 15



Bạch Chấn Giang miễn cưỡng nói: “Ta lại dặn dò mẹ nó hai câu, nếu như nó vẫn không nghe ta cũng không có cách nào.”

Hoàng đại sư nghĩ nghĩ, tri kỷ suy xét dùm Bạch Chấn Giang: “Nếu không như vậy đi, ông đem bức tranh kia đưa lại cho tôi, tôi đổi mọt cái khác cho ông. Giấc ngủ con trai ông không tốt có thể là do sát khí của bức tranh kia quá nặng, con trai ông chịu không nổi, tôi đổi một cho ông một bức ôn hòa hơn.”

Bạch Chấn Giang một bụng lửa, đổi một bức? Đây là ngại người nhà ông chết quá chậm?!

Ông lá mặt lá trái nói: “Ta cảm thấy khá tốt, không cần đổi.”

Hoàng đại sư ẩn ẩn sốt ruột: “Vì tốt cho con trai ông, vẫn là đổi một cái đi. Nếu như ông không có thời gian qua đây cũng không sao, chúng ta cũng coi như người quen, tôi để đồ dệ đến nhà đổi cho ông.”

Ngày hôm qua lão mới nhận được một khách hàng mới, phải làm một cái trận pháp, yêu cầu đồ vật có sát khí rất nặng làm mắt trận. Lão tìm thật lâu, phát hiện chỉ có bức tranh con hổ kia thích hợp.

Bức phúc đồ kia có sát khi nặng vì ông dùng máu người đột tử đem đi vẽ mắt cho con Bạch Hổ, loại máu này chưa oán khí của người chết bám vào, sau đó lão còn tìm một nơi có âm khí nặng, đã dưỡng rất lâu mới được.

Lúc cái người tên Lưu Bách Duệ kia tìm lão làm việc này cho lão 100 vạn, lúc Bạch Chấn Giang mua đồ lại cho lão 80 vạn, theo lý thuyết, 180 vạn đã không ít, nhưng cái khách hàng ngày hôm qua kia lập tức cho lão 500 vạn. Lão gần nhất đang làm một cái hạng mục, đặc biệt thiếu tiền.

Bạch Chấn Giang nghe ra được têm này xả nhiều lời như vậy là muốn đem bức tranh này lấy về, thứ đồ này lưu lại trong tay ông cũng không dùng đượcL “Có thể thì có thể, chính là gần đây tiền bạc eo hẹp, cần phải chấn sát chiêu tài, ta đặc biệt thích bức tranh này.”

Hoàng đại sư tâm nói, ngươi mẹ nó lại treo hai ngày con trai ngươi liền không còn, còn chiêu tài? Ta lấy lại tranh con mẹ nó là làm việc thiện.

Hoàng đại sư nhẫn nại tính tình nói: “Con trai không thích ứng cũng không được, thứ này là chú ý duyên phận, không có tác dụng với con trai ông chính là không hợp với nhà các ông. Như vậy đi, chúng ta đều là lão bằng hữu, tôi hoàn tiền cho ông, cũng cho ông thêm một cái vật trang trí, cũng trách tôi, suy xét không chu toàn, không nghĩ tới con ông không thích ứng, nếu như trong lòng ông còn băn khoăn thì sau này giới thiệu cho tôi mấy khách hàng là được.”

Đều đã nói đến những lời này, Bạch Chấn Giang cũng không thoái thác: “Ngài quá khách khí, phái người đi trong nhà lấy đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Chấn Giang vẫn không yên tâm, nghĩ đến Bạch Tư Kiều còn không có về nhà, gọi điện thoại cho cậu: “Con hiện tại đang ở đâu?”

Bạch Tư Kiều đang trên đường cùng Lê Phi đi đưa ấm nước cho ông lão, nhận được điện thoại của ba, cậu ngoan ngoãn nói: “Ngày hôm qua con mới giúp đỡ một người quân nhân già, con đang trên đường đi tặng đồ cho người ta, con là làm việc tốt.”

Bạch Chấn Giang ngữ khí hòa hoãn: “Đưa xong rồi thì nhanh chóng về nhà, trên đường chú ý an toàn, buổi tối về nhà ở, đừng ở bên ngoài chạy loạn.”

Bạch Tư Kiều cười hỏi: “Ngài không giận con?”

Bạch Chấn Giang bất đắc dĩ nói: “Tức giận thì cũng làm được gì đây? Ta lại không thể làm gì con.”

Bạch Tư Kiều cười nói: “Con đã biết, buổi tối liền trở về, ba yên tâm đi.”

Lê Phi kinh ngạc hỏi: “Quan hệ của anh với ba anh tốt lên rồi?”

Anh lại nghe bên ngoài nói Bạch Tư Kiều ở trong nhà không được ưa thích, ba cậu mỗi ngày đều mắng cậu.

Bạch Tư Kiều mở ba lô, từ bên trong lấy ra hai miếng bánh cá mập giòn giòn, một bên ăn một bên nói: “Hiện tại tôi thay đổi sách lược, không làm phản ông ấy nữa, ông ấy là dạng điển hình ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần có thể khiến tôi sống đến thoải mái, tôi đơn nhiên không xấu hổ.”

Lê Phi tự giễu cười cười: “Kia cũng phải do ông ấy để ý cậu mới được, nếu ông ấy một chút đều không để bụng cậu, cậu làm gì ông ấy đều thấy phiền thôi.”

Bạch Tư Kiều đem cá mập giòn giòn dư lại đều bỏ vào trong ngăn kéo xe Lê Phi, Lê Phi khó hiểu: “Cậu làm gì vậy?”

Bạch Tư Kiều lười biếng dựa vào trên ghế dựa, ngáp một cái, lông mi thật dài theo động tác cậu nhìn như một cánh bướm mềm mại, đem tất cả tiết tấu đều có thể kéo chậm thong thả.

Cậu cười nói: “Đều để lại cho anh, thời điểm tâm tình không tốt liền ăn một ít đồ ngọt, luôn sẽ có người yêu anh, nếu người khác không yêu anh, anh liền tự yêu bản thân, không cần thiết làm bản thân không vui.”

Lê Phi nghĩ nghĩ, xác thật là cái đạo lý như vậy.

Anh trêu chọc nói: “Đánh cướp! Đem mấy thứ trong ba lô cậu đều để lại cho tôi!”

Bạch Tư Kiều sảng khoái đều móc ra, trong ngăn kéo đặt không hết, liền vứt trên ghế sau.

Lê Phi kinh ngạc nhìn động tác cậu: “Cậu thật đúng là cho tôi?”

Bạch Tư Kiều không thèm để ý nói: “Ăn không có lại mua, không có tiền có thể đi kiếm, chỉ cần không ảnh hưởng tới tôi là được.”

Lê Phi không thấy Bạch Tư Kiều đang cười nhạt, bội phục nói: “Không nghĩ tới cậu còn nghĩ thoáng như vậy, về sau tôi phải noi theo cậu mà học tập.”

Bạch Tư Kiều cổ vũ anh: “Dù sao tôi cũng không thu học phí, có cái gì cần phải hỗ trợ anh cứ tìm tôi.”

Khóe miệng Lê Phi gợi lên, tâm tình nhẹ nhàng chưa bao giờ từng có. Những người bạn kia của anh biết anh hiện tại thường xuyên cùng chơi với Bạch Tư Kiều đều nói anh là tên ngốc, đều nóiBạch Tư Kiều hạ dược anh a.

Chỉ có chính anh biết lúc cùng Bạch Tư Kiều làm việc tốt sẽ cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng. Mà lúc cùng đám bạn hồ bằng hồ cữu kia vui đùa, bè ngoài thoạt nhìn vui vẻ, nhưng thật ra lòng đang nặng trĩu.

Không biết là làm việc tốt có thể làm lòng mình nhẹ đi, hay là do Bạch Tư Kiều người này luôn vân đạm phong khinh, cũng làm anh trở nên phật tính, tóm lại anh thích trạng thái tinh thần hiện tại. Bạch Tư Kiều nói không sai, chỉ cần không ảnh hưởng tới nhau, mặt khác đều không sao cả.

“Tôi chỉ đi cùng cậu một tháng nữa liền đi rồi.”

“Đi chỗ nào?”

“Xuất ngoại học tập, ba tôi cho tôi tiền, kêu tôi cút đi học chút gì đó, trước kia tôi cảm thấy như này thật nghẹn khuất nên không đi. Hiện tại cảm thấy khá tốt, không ai quản, tự tại cỡ nào a, học mấy năm lại trở về, mình tự biết làm chút đồ vật, cũng không cần dựa vào trong nhà a.”

Bạch Tư Kiều thở dài: “Liền tài xế cũng không còn.”

“Cái gì?”

“Liền bằng hữu cũng không còn.”

Lê Phi chỉ nghĩ đem cậu ném xuống, câu trước đó anh nghe được nhưng rõ ràng.

Hoàng đại sư bên kia, sau khi tiểu đồ đệ lấy tranh về có nói với lão một tiếng, Hoàng đại sư cũng không kiểm tra, nói với hắn: “Bỏ vào trong mắt trận, buổi tối dùng.”

Tiểu đồ đệ cũng không nghĩ tới sẽ có người đào hai cái động trên bức tranh dùng 80 vạn mua, theo lời bỏ vào đi liền mặc kệ.

Buổi tối, Hoàng đại sư ngồi ở giữa trận, bắt đầu thi pháp.

Tên phú hào kia muốn một trận ngũ quỷ nâng quan tài*, cần có năm người có mạng kim mộc thủy hỏa thổ, phong ấn trong một tượng đất to cỡ bàn tay, trên vai khiêng quan tài, không ngừng vận chuyển tài vận cho hắn. Hoàng đại sư tìm rất lâu mới timg được người mang mạng này, lợi dụng tà thuật gϊếŧ bọn họ, đem hồn phách câu lại đây.

(*Ngũ Quỷ Vận Tài là một phương pháp phong thủy kết hợp tăng vượng khí của sao Ngũ Quỷ Liêm Trinh, nhằm thúc đẩy sự tăng tiến của tài sản cho gia chủ.)

Ở trong mắt lão, cái thứ mang tên mạng người này chẳng qua là tài liệu kiếm tiền thôi, chờ lão tích cóp đủ rồi tiền, triệu hồi ra tà thần, lão liền có thể trường sinh bất lão, căn bản sẽ không chịu ước thúc nhân quả.

Một đơn này thành công là có thể được 500 vạn, có thể mua được vài thứ dùng để triệu hoán.

Bởi vì bị hại chết, lại chết tương cực thảm, trên người mấy con quỷ này đều mang theo sát khí cùng oán khí nồng đậm, Hoàng đại sư chính là muốn lấy sát trấn sát, năm con lệ quỷ đã sớm bị phong ấn trong cái chai, lão cần phải đem bọn họ dời vào tượng đất.

Việc này Hoàng đại sư đã nắm chắc, thuần thục mở ra phong ấn, sát khí cùng oán khí nháy mắt mở ra tứ tán, Hoàng đại sư cười nhạo một tiếng: “Đừng nhúc nhích, nếu không các ngươi đều phải hồn phi phách tán.”

Lời này hạ xuống, oán khí bên trong càng trọng, năm cái lệ quỷ bay ra, nháy mắt đem Hoàng đại sư vây lại.

Hoàng đại sư lúc này mới cảm giác không thích hợp, thời điểm muốn đem bọn họ phong ấn lại đã chậm.

Lúc chết năm con lệ quỷ có bộ dạng gì, hiện tại chính là bộ dáng đó, một đám thất khiếu đổ máu, có một người chỉ có nửa khuôn mặt, bọn họ đã biết mình chết như thế nào, tất cả đều oán hận nhìn chằm chằm Hoàng đại sư.

Hoàng đại sư luống cuống tay chân lấy ra kiếm gỗ đào: “Các ngươi đừng tới đây, bằng không ta cho các ngươi hồn phi phách tán.”

Tuy rằng lời nói như vậy nhưng hiện tsij lòng lão vô cùng hoảng sợ, lão không có khả năng đồng thời đối phó năm tên lệ quỷ. Hoảng loạn cầm lấy bức tranh Bạch Hổ kia, muốn kinh sợ bọn họ, sờ đến trong tay mới phát hiện không thích hợp, trước kia bức tranh này cừa mở ra sát khí đã tràn ngập, hiện tại như thế nào cái gì đều không có?

Năm cái lệ quỷ đơn nhiên không đợi lão, vây lên trực tiếp quần ẩu, Hoàng đại sư cắn nát đầu lưỡi, hoảng loạn đánh đuổi một đợt, mồ hôi lạnh đầy đầu. Lão sốt ruột mở bức tranh Bạch Hổ, khϊếp sợ nhìn thấy đôi mắt Bạch Hổ có hai cái lỗ thủng, bởi vì keo nước không dính tốt, giấy đã rớt đi xuống.

Hoàng đại sư hỏng mất, ý nghĩ muốn giết chết Bạch Chấn Giang đều có, một bức tranh tốt liền như vậy làm hỏng, ngươi bị hại không nói, còn dám đem đồ trả cho ta?!

Năm cái lệ quỷ hoàn toàn là đang muốn đồng quy vu tận, Hoàng đại sư đánh không lại liền đem đồ đệ kéo qua, đột nhiên đẩy cho lệ quỷ, chính mình cất bước liền chạy trốn.

Tiểu đồ đệ bị dọa đến thiếu chút nữa tiểu ra, thất tha thất thểu bò dậy, khóc lóc đuổi theo: “Sư phụ! Người đừng bỏ ta lại! Ta sợ hãi! Sư phụ!”

Hoàng đại sư nào còn quản cái gì đồ đệ, đồ đệ không có có thể tìm lại, lão chết rồi thì cái gì cũng không còn.

Thừa dịp đồ đệ tranh thủ vài giây này, lão chạy ra một phen đóng cửa lại, nâng lên then chốt cửa, một giây khóa chết. Lúc này lão mới dám thở phào nhẹ nhõm, cuống quít treo lên ở trên cửa một cái hồ lô trấn quỷ, lão muốn rời khỏi nơi này, đợi chính ngọ ngày mai dương khí đầy đủ lại quy lại thu thập mấy con lệ quỷ này.

Lúc này, hai người trẻ tuổi vừa lúc ra thang máy, một người có khuôn mặt baby thoạt nhìn tinh thần rất tốt, một người đôi mắt vô thần, trên eo treo cái lục lạc, thoạt nhìn giống cái người mù.

Mặt baby nói: “Chào ngươi, ngươi là Hoàng Đông sao?”

Sắc mặt Hoàng đại sư trắng bệch, vội vàng lau một phen mồ hôi lạnh: “Là ta, các ngươi là?”

Mặt baby móc ra giấy chứng nhận: “Đơn vị 13, Dư Thỉ.”

Mặt bayby chính là trợ lý bộ trưởng xử lý án kiện huyền học, ánh mắt không tốt đơn nhiên là Tạ Nhất Chu. Vốn dĩ việc này không tới lượt Dư Thỉ tới xử lý, nề hà ánh mắt Tạ Nhất Chu không được tốt, sư phụ nó (Tạ Nhất Chu ) tính một quẻ, nói hai ngày này nó có kiếp nạn, để nó đi một mình sư phụ nó cũng không an tâm. Vừa lúc hôm nay Dư Trì hưu ban, sư phụ Tạ Nhất Chu liền nhờ cậu đi theo một chuyến.

Cậu liếc mắt một cái liền nhìn ra Hoàng đại sư không thích hợp, một phen ấn lão xuống: “Tình huống bên trong như thế nào?”

Hoàng đại sư nhanh chóng nói: “Bên trong có lệ quỷ! Bọn họ đem đồ đệ ta bắt vào, ta đang tìm biện pháp cứu nó.”

Lão nói tình ý chân thành, sốt ruột không được, Dư Trì cười nhạo một tiếng: “Ngươi coi ta là tên ngốc à, ngươi rõ ràng là muốn chạy, có phải đem đồ đệ ngươi đẩy vào bên trong hay không? Còn định nói dối ta.”

Dư Trì một chân đá văng cửa, sát khí cùng oán khí bên trong nháy mắt nghênh diện bay lại đây, Tạ Nhất Chu đứng ở cửa nâng tay lên, làm một cái chỉ quyết, tựa như đang cùng người khác nói chuyện phiếm, thong thả ung dung nói một tiếng: “Lui.”

Tất cả sát khí cùng oán khí đều bị đẩy trở về, năm tên lệ quỷ tựa như vừa bị trực tiếp cho một chưởng, tất cả đều lưng dựa tường, muốn động đều không thể động.

Bọn họ giống như bị đánh tỉnh, không hề có muốn ý tứ gϊếŧ người, tất cả đều oán hận nhìn chằm chằm Hoàng đại sư, kiêng kị nhìn Tạ Nhất Chu đứng ở cửa.

Tiểu đồ đệ Hoàng đại sư nằm trên mặt đất, Tạ Nhất Chu sờ soạng đi qua, kiểm tra một chút: “Dọa hôn mê, người không có việc gì.”

Hoàng đại sư kích động cầm kiếm gỗ đào vọt vào đi: “Mau đem mấy tên lệ quỷ này diệt, để lại bọn họ sẽ hại người!”

Dư Trì một tay chế trụ bờ vai của lão, cậu thoạt nhìn cũng không cao lớn, tuổi cũng chỉ trên dươi hai mươi lại dùng một bàn tay đem Hoàng đại sư ấn xuống, làm lão không thể cử động. Cậu cười ha hả nói: “Chuyện này liền không thể giao cho ngươi, đây là phạm vi chức trách của chúng ta. Chúng ta sẽ mang về hỏi bọn hắn tiền căn hậu quả, nếu có người thiếu nhân quả với bọn họ, chúng ta còn muốn thay bọn họ giải oan. Thế nhưng ngươi, vốn dĩ ngươi chỉ liên lụy án tử mưu tài hại mệnh, hiện tại liền phải tra một chút, ngươi cùng vài người bọn họ là quan hệ gì.”

Hoàng đại sư muốn chạy, Dư Trì bóp cổ lão, thô lỗ dùng một cái tát đánh ngất, xách theo lão đi ra ngoài.

Tạ Nhất Chu đem mấy cái tiểu quỷ kia thu vào lục lạc, nhìn thấy động tác Dư Trì liền đeo lên vẻ mặt sùng bái, cao tầng chính là lợi hại a, làm việc chính là đơn giản trực tiếp như vậy, về sau nó cũng muốn học.

Lúc bọn họ chạy về trụ sợ cũng có vài cái người quen mới vừa chấp hành nhiệm vụ trở về, một thân chật vật, có bị thương, Dư Thỉ ngăn hai người quen khoa chiến đấu lại: “Như thế nào bị thương thành như vậy?”

“Mẹ kiếp! Đừng nói nữa, trong núi xuất hiện một vết nứt không gian, tời điểm đang tu bổ đột nhiên nứt ra một cái khe khoảng 5 mét, thật nhiều lệ quỷ bò ra. Còn có một con đã tới cấp bậc Quỷ Vương, bộ môn kỹ thuật tại chỗ liền bị thương vài người, may mắn lúc ấy có khoa chiến đấu chúng tôi có mặt, bằng không tất cả đều xong.”

Một người khác cười khổ một chút: “Ở cũng không dùng được bao nhiêu, cái Quỷ Vương kia không giống những tên Quỷ Vương khác, sát khí quá nặng, cuối cùng vẫn là bộ trưởng chạy tới nơi giải quyết.”

Nói tới đây, hai người một bộ tâm chịu đả kích: “Quá ngưu bức (lợi hại), mười mấy người chúng ta đánh nửa ngày, bộ trưởng đi một chân liền đá nát Quỷ Vương kia, thật sự nát, hồn phách vỡ ra từng khối từng khối, trực tiếp hồn phi phách tán.”

----editor có lời muốn nói----

Anh công ngưu bức nha, đánh thẻ 666 cho anh~~