Chương 363: Tai Mắt Ở Khắp Nơi

Chap 363 Tai Mắt Ở Khắp Nơi

Trên hành tinh Lintarnia, nơi có sườn núi tuyệt đẹp nhìn ra dòng sông xanh biếc và nơi trú ẩn, một cánh cổng điện tử đã mở ra gần sườn núi đó. Từ cánh cổng bước ra đầu tiên là Erin, tiếp theo sau cô là James. Hai người họ mặc những gì mà những nhà du hành thường sẽ trang bị, để cho phù hợp với trang bị quái thú mà họ mang theo.

Mọi người sẽ không có lý do gì để nghi ngờ tại sao họ lại mang vũ khí, đồng thời không khiến họ bị đánh đồng với bất kỳ nhóm người nào. Erin được đưa cho một bộ giáp quái thú cơ bản bao phủ toàn thân. Màu chủ yếu của nó là màu be, nhìn vào có thể thấy nó không được rèn và chế tác tốt. Như thể cô ấy đã kết hợp nó lại từ những di vật của người đã chết nào đó.

Càng bắt đầu nghĩ về nó, nó càng khiến cô lo lắng rằng nó có thể thực sự là những di vật của một trong những đặc vụ đã chết của họ. Cô ấy không thể không nhìn chằm chằm vào một vết đỏ mờ nhạt kỳ lạ sẽ không biến mất cho dù cô ấy có cọ xát vào nó bao nhiêu đi nữa.

Tuy nhiên, nếu cô ấy gϊếŧ hoặc đánh bại quái thú khi ở bên ngoài, cô ấy có thể sử dụng nó để cải thiện trang bị của mình. Hoặc mỗi lần xếp hạng lên đến một con số khác, cô ấy cũng sẽ nhận được một phần thưởng khổng lồ trong tài khoản tín dụng của mình.

Ngay khi cả hai bước ra khỏi cánh cổng, Erin bắt đầu nhìn lêи đỉиɦ của vách đá, đó là nơi họ rời đi lần cuối, và nơi James đã ném đồng hồ của cô.

“Anh có phiền không nếu tôi lên đó và kiểm tra quang cảnh?” Erin hỏi - “Đã lâu rồi tôi không ra khỏi căn cứ đó.”

"Chắc chắn rồi," James nói, "Tôi sẽ đi với cô."

Cô ấy hy vọng James sẽ không trả lời như vậy, nhưng ít nhất cô ấy đã có thể đi đến đỉnh vách đá. Khi cô ấy di chuyển, cô ấy nhận thấy James ở lại phía sau cô ấy vài bước và nó dường như không bao giờ thay đổi, cô ấy giảm tốc độ, và anh ta giảm tốc độ của mình, nếu cô ấy tăng tốc độ của cô ấy, anh ta cũng tăng tốc độ của mình.

Do cô ấy được huấn luyện ở căn cứ nên rõ ràng là anh ta đang theo dõi cô ấy. Cả hai người cuối cùng đã lên đến đỉnh, và với anh ta xung quanh sẽ rất khó để nhìn rõ qua bụi cỏ để xem liệu cô ấy có thể tìm thấy đồng hồ hay không, nhưng cô ấy đã giảm tốc độ của mình và làm điều đó.

Tầm nhìn và khả năng phát hiện mọi thứ của cô ấy đã trở nên tốt hơn, cô ấy ghét phải nói điều đó, nhưng đó là vì Pure. Đây đều là một phần trong quá trình đào tạo của họ, nhưng dù cô ấy có nhìn chăm chỉ đến đâu, cô ấy cũng không thể nhìn thấy được tất cả.

"Mình đoán rằng có khả năng nó đã bị một trong những con thú bay đó lấy đi. Mình chỉ thử vận may xem sao."

Khi nhìn qua đỉnh vách đá và nhìn ra quang cảnh tuyệt đẹp, cô ấy thở dài một hơi “James, anh luôn theo sát tôi thế này sao?” Cô ấy hỏi.

“Tôi nghĩ rằng cô cũng sẽ nhận thấy điều này, và vâng.” Anh ta trả lời. "Cô không nhớ rõ sao, nó sẽ vậy trong vòng một tháng. Tôi cũng cần cảnh báo cô, rất nhiều đặc vụ đã cố gắng trốn đi trong tháng đầu tiên. Không có người nào thành công."

Có vẻ như không có lý do gì để James nói những lời cuối cùng đó, nhưng anh ta có lẽ đã hiểu tại sao Erin lại chọn đến đây và đang cố gắng đưa ra lời cảnh báo cho cô ấy.

James cảm thấy như Erin có thể tiến xa trong tổ chức nếu cô ấy có thể cắt đứt quan hệ của mình với phần còn lại của thế giới và nhìn thấy tương lai phía trước như những người còn lại. Nhưng một yếu tố thúc đẩy trong tâm trí Erin khiến cô ấy không đồng ý với mọi thứ mà Pure đã chỉ cho cô ấy, đó là cô ấy muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Và để trở thành người mạnh nhất có thể, họ cần những khả năng vượt trội hơn tất cả mọi thứ khác. Trong suy nghĩ của Pure, sẽ có một thế giới không có xung đột, vì vậy không cần sức mạnh, nhưng Erin không bao giờ có thể tưởng tượng điều đó xảy ra, ngay cả khi sức mạnh đã bị lấy đi. Vì vậy, cô ấy muốn trở thành người mạnh nhất có thể để bảo vệ mọi người. Vấn đề của thế giới mà cô cảm thấy lúc này, là những người có sức mạnh mạnh nhất không làm gì cả, và không có một người có sức mạnh tối cao hơn tất cả những người khác.



Nếu có cơ hội mà một người có thể mạnh hơn tất cả những người khác mà không cần nghi ngờ gì và cũng làm mọi thứ đúng cách, thì thế giới có thể thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Nếu cô ấy không thể tìm thấy người đó, thì cô ấy phải trở thành như vậy người.

“Vậy, chính xác thì nhiệm vụ của chúng ta ở đây là gì?” Erin hỏi.

James giải thích: "Nó thực sự khá đơn giản, đóng vai mộ nhà dù hành bình thường trong khi thu thập thông tin và tin tức. Hãy cập nhật những gì đang diễn ra trên hành tinh này." James giải thích. “Ở mọi nơi trú ẩn trên mọi hành tinh. Cũng như ở những nơi khác. Tất cả đều báo cáo lại căn cứ. Điều này cho phép họ có được một bức tranh toàn cảnh về những gì đang diễn ra và mọi thứ đang di chuyển như thế nào. Mặc dù chúng tôi có ít người hơn quân đội , nhưng việc thu thập thông tin và đôi mắt của chúng tôi cũng tốt như vậy.”

"Đôi khi, khi cô có quá nhiều người phụ trách, cô sẽ thực sự khó làm được việc hơn."

“Các anh cử người đến các hành tinh và nơi trú ẩn sao?” Erin nói, bị sốc khi biết họ cũng có các đặc vụ trong quân đội.

"Chà, có một ngoại lệ, và đó là các hành tinh cổng đỏ. Không có sự hiện diện của quân đội ở đó và có nguy cơ mất đi các đặc vụ tài năng của chúng tôi, chúng tôi thấy không có lý do gì để cử bất kỳ ai đến đó. Dù vậy thỉnh thoảng chúng tôi có thể có thể cử một số những đặc vụ top đầu đến những hành tinh đó. Vì đó là những người duy nhất đủ mạnh để tồn tại ở một nơi như thế. "

Cả hai bắt đầu đi xuống từ đỉnh vách đá về phía nơi trú ẩn. Họ sẽ phải tìm kiếm chỗ ở mà họ có thể trả tiền để ở đó và thiết lập tất cả các thiết bị của họ. Mọi thứ sẽ do Pure lo liệu. Điều đó khiến Erin tự hỏi làm thế nào họ xoay sở nhận được số tiền như vậy ngay từ đầu, để tạo cơ sở và thanh toán cho tất cả các hoạt động này.

Điều duy nhất cô ấy có thể nghĩ đến là với những gì James đã đề cập trước đó. Có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy hầu như không bao giờ nhìn thấy các đặc vụ có chữ số đơn lẻ thứ hạng cao xung quanh căn cứ ngoài đặc vụ 5. Có vẻ như đặc vụ năm luôn phụ trách căn cứ, bởi vì những người khác chưa bao giờ ở đó và cũng như đặc vụ số một. Người được đồn đại là có vũ khí cấp demon. Cô ấy thậm chí chưa từng nhìn thấy ông ta một lần nào kể từ khi gia nhập.

Một khi vào nơi trú ẩn, có vẻ dễ dàng hơn những người khác để tìm chỗ ở và những thứ khác. Những người đang điều hành nơi này dường như rất vui vì nhà du hành đã quyết định ở lại. Họ thậm chí còn được giao việc ngay tại chỗ là bảo vệ nơi trú ẩn như một phần của nhiệm vụ, thay ca mỗi tuần một lần.

Khi quan sát xung quanh, Erin nhận thấy có khá nhiều nhà du hành dường như đang làm vệ sĩ. Có vẻ hơi lạ khi nơi trú ẩn này lại có nhiều người bảo vệ hòa bình cho hành tinh này. Về mặt kỹ thuật, hành tinh này được xếp vào loại hành tinh xanh. Cấp cao nhất của quái thú sẽ được nhìn thấy ở đây là trung cấp. Vậy tại sao lại có nhiều lính canh như vậy?

Hai người họ đã vào một căn hộ có diện tích khá đẹp. Nó có một phòng khách lớn được nhân đôi làm khu vực bếp và sau đó là hai phòng riêng biệt với một phòng tắm. Nó chắc chắn ấm cúng hơn nơi ở của cô ấy khi ở căn cứ Pure hay căn cứ quân đội.

Hai người sau khi thu dọn đồ đạc đã tiến hành kiểm tra như lệ thường trong căn phòng này. Cửa đặt thiết bị cảm ứng, camera bí mật được đặt ở các góc phòng, tự mình kiểm tra xem nơi đó có gì bất thường không. Sau khi hoàn tất kiểm tra, hai người cùng nhau ngồi xuống bàn.

"Được rồi, hãy xem cô đã làm tốt như thế nào cho đến nay," James nói. "Cô nhận thấy gì về nơi này?"

"Nơi này rất yên tĩnh, thực sự yên tĩnh và tất cả mọi người trông rất vui vẻ. Cứ như thể nơi trú ẩn chưa từng trải qua một cuộc tấn công nào trước đây. Tuy nhiên, vì lý do nào đó, có một lượng lính canh vô lý ở khắp bên ngoài nơi trú ẩn. Cứ như thể , nếu họ đang che giấu điều gì đó hoặc bảo vệ điều gì đó."

"Tốt", James trả lời. "Khi tôi lần đầu tiên đến đây, tôi cũng nhận thấy điều tương tự. Vì vậy, tôi quyết định đào sâu một chút, tuy nhiên, ngay cả đối với chúng tôi, thật khó để tìm ra ai đang tài trợ mọi thứ. Thông tin duy nhất chúng tôi có thể nhận được là nơi trú ẩn được tài trợ tư nhân. Một nơi trú ẩn không được bảo vệ bởi tứ đại thủ lĩnh hay các gia tộc, hoặc bởi quân đội. Không có nhiều người trên thế giới đủ giàu hoặc đủ quyền lực để trông nom một nơi trú ẩn duy nhất như thế này, vì thế đã thu hẹp những nghi ngờ của chúng ta xuống một chút.”

"Nhưng cũng giống như cô, nó có vẻ kỳ lạ, và nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra ai và tại sao họ cần làm điều này. Nghiên cứu của tôi cho biết có một võ đường vừa mới được xây dựng xong cách đây không lâu. Rõ ràng, có một người trẻ tuổi điên rồ. Anh ta là người duy nhất sống ở đó. Nếu ai đó cố đến gần, anh ta bảo họ biến đi. Đây sẽ là điểm xuất phát của chúng ta."

Cùng lúc đó, cũng chính trong võ đường đó, Leo đang ngồi thiền trong sảnh chính. Anh ấy ngồi xuống sàn, bắt chéo chân và nhắm mắt. Những cơn đau và sự thúc giục trong cơ thể anh ấy ngày càng mạnh mẽ hơn, và anh ấy đang cố gắng hết sức để kìm nén nó. Anh ấy biết cách làm thế nào để thoát khỏi nó ngay lập tức, câu trả lời là hấp thụ máu.



Nhưng Leo đang cố tìm một câu trả lời khác, Quinn đã nói với anh ấy rằng một số ma cà rồng đã cai được máu hoàn toàn.

Điều này đã cho Leo một ý tưởng, có lẽ có một cách sử dụng Qi của anh ấy. Anh ấy sẽ có thể kiềm chế cơn đói và ngăn cơ thể cảm nhận được cảm giác của nó. Cho đến nay, mỗi ngày, khi gặp phải những cơn đau như vậy, việc sử dụng Qi của anh ấy dường như có tác dụng ngăn chặn nó. Tuy nhiên, nếu anh ấy sử dụng một kỹ năng máu, nó sẽ khó hơn vào ngày hôm sau.

Có vẻ như nếu anh ấy muốn sử dụng sức mạnh máu, không có cách nào tránh tiêu hao máu, nhưng nếu anh ấy chỉ muốn những lợi thế khác, chẳng hạn như tăng sức mạnh và tốc độ. Kìm chế bằng Qi là đủ. Vì vậy, anh ấy sẽ không phải tiêu thụ máu trong hai ngày, như Quinn đã đề xuất đầu tiên.

Đây là một kết quả tốt.

"Thưa ngài!" Người thanh niên nói, lao vào. May mắn thay, Leo vừa mới thiền xong. Nếu không, sự gián đoạn sẽ khiến anh ấy bắt đầu lại toàn bộ quá trình. Việc này không nhanh chóng, vì sẽ mất khoảng một giờ để làm cho hết đói.

“Ồ, xin lỗi,” người thanh niên nói khi thấy Leo đang ngồi trên sàn khi bước vào phòng. "Anh biết đấy, anh đã không ở đây lâu như vậy, và em không quen với điều này, em đã quen với việc dành toàn bộ nơi này cho bản thân, thư giãn và..."

“Làm ơn, nó là gì?” Leo nói, cắt ngang lời tên thanh niên.

"Ồ đúng rồi, đó là về hai người mà tôi đã nói là tôi đã gặp vài tháng trước. Chà, đã có báo cáo về việc đó."

Leo, bắt đầu nghĩ về chiếc đồng hồ anh ấy tìm thấy trên đỉnh vách đá, chiếc đồng hồ hiện đang ở trong phòng anh ấy. Nếu nó thực sự thuộc về Erin, anh ấy tự hỏi họ đang làm gì ở đây.

“Có lẽ, tôi nên đi xem họ đang làm gì,” Leo nói.

*****

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++