Cậu ta không lãng phí thời gian lập tức chạm vào bề mặt.
Một hình chiếu của bốn chiều đã được hiển thị.
Đầu tiên là một bảng hình chữ nhật. Thứ hai là một xấp tiền được xếp thành một hàng ngay ngắn. Cái thứ ba là một chiếc cặp nhỏ trong khi cái thứ tư là một thiết bị giống như lò nướng.
Gustav gõ vào hình ảnh của thiết bị giống như lò nướng và nó xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Nó cao hai mét.
Cậu có thể cảm thấy ý thức của mình mất dần đi nhưng cậu vẫn cố gắng mở thiết bị lớn giống như lò nướng.
Khi mở nó ra, không gian bên trong nó có các loại thức ăn khác nhau.
Đồ ăn nhẹ, thịt ướp ngon ngọt, e.t.c
Gustav nhanh chóng nắm lấy một miếng thịt lớn trông ngon ngọt kia.
Cậu há to miệng và nhét nó vào trong.
Âm thanh nhai thịt được phát ra trong phòng. Gustav xé nát thịt thành vụn trong vài giây trong miệng.
[+1 điểm năng lượng đã được phục hồi]
Gustav đã không dừng lại sau khi nhìn thấy thông báo đó. Có hàng tấn thực phẩm bên trong lò nướng.
Gustav lần lượt lấy chúng ra ngoài và một bữa tiệc thịnh soạn bắt đầu.
[+1 điểm năng lượng đã được phục hồi]
[+1 điểm năng lượng đã được phục hồi]
[+1 điểm năng lượng đã được phục hồi]
Cái cách mà má của Gustav phồng lên do lượng thức ăn bị nhét vào khiến nó trông như muốn bung ra.
Tuy nhiên, cậu cứ nhét hết thức ăn này đến thức ăn khác vào miệng.
Một hỗn hợp của bánh, khoai tây chiên, thịt, cá, hầu hết mọi thứ đều có thể được nhìn thấy ở đây.
Gustav đã giữ rất nhiều thức ăn mà cậu chưa bao giờ có cơ hội nếm thử trong gần mười năm. Cậu thích ăn rất nhiều thứ và cất giữ những thực phẩm này một cách dễ dàng lấy ra, ai mà biết được rằng chúng sẽ rất hữu ích trong ngày hôm nay.
Trong vài giây nữa, Gustav đã thành công dọn gọn gàng kho thực phẩm mà cậu cất giữ trong thiết bị lớn giống như lò nướng.
Cánh cửa phía sau trượt lên và có thể nhìn thấy một phụ nữ tóc dài màu xám đang đi vào phòng qua đó.
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu vàng, áo sơ mi màu xanh lam và váy ngắn với tất màu đen. Cô ấy có một cái nhìn thờ ơ hiện rõ trên khuôn mặt khi bước vào một cách duyên dáng và nhẹ nhàng.
Gustav đứng dậy khỏi sàn khi nhận thấy sự hiện diện của cô, "Cô Aimee?" Cậu vừa lẩm bẩm vừa nuốt thức ăn trong miệng.
“Này, chúng ta sẽ rời đi…” Cô Aimee đang trong quá trình nói thì nhận thấy điều gì đó.
"Tại sao em lại khỏa thân?" Cô ấy hỏi trong khi nhìn chằm chằm vào Gustav.
"Huh? Khỏa thân? ” Gustav hỏi với vẻ bối rối trước khi quay đầu nhìn xuống.
"Uhh?" Đôi mắt cậu mở to và nhanh chóng che đi cậu nhỏ đang lộ ra của mình.
Khi cậu sử dụng thao tác kích thước trước đó, đồng phục của cậu đã bị xé thành từng mảnh.
Lúc đó cậu không nhận ra rằng mình đang khỏa thân do năng lượng thấp.
"Cô Aimee, tại sao cô không gõ cửa?"
Khuôn mặt của Gustav hiện đang đỏ như củ cải khi cậu đứng sau chiếc lò nướng lớn đặt ở giữa phòng.
“Tại sao tôi lại làm vậy? Rốt cuộc thì tôi đã trả tiền cho căn phòng này, ”cô Aimee nói.
Gustav; “…”
"Tại sao nơi này lại lộn xộn như vậy?" Cô Aimee hỏi khi cô đi xa hơn.
Cô nhận thấy thiết bị giống như lò nướng lớn trong phòng và cả trần nhà bị nứt nhẹ.
“Cô Aimee, ừm, cô có thể đi để em có thể… mặc quần áo vào không?” Gustav hỏi với vẻ bối rối.
"Tại sao? Chỉ cần tiếp tục và mặc một cái gì đó nếu em muốn, tôi sẽ không ngăn cản em, ”Cô Aimee đáp lại với vẻ thờ ơ và ngồi trên chiếc ghế dài đặt cạnh bức tường.
Gustav; “…”
"Em đã sớm quên mất khi em xông vào văn phòng của tôi ... em cũng không nhìn thấy tôi khỏa thân," cô Aimee nói thêm.
“Cô Aimee, cô đã quên rằng cô suýt gϊếŧ em,” Gustav chỉ vào mình khi nói. "Và em không nhìn thấy tất cả mọi thứ", cậu muốn nói thêm điều này nhưng cậu quyết định giữ im lặng.
“Hừm, đúng… nếu em có đυ. sức mạnh, em cũng nên đến và cố gϊếŧ tôi,” Cô Aimee khoanh tay khi nhìn chằm chằm vào Gustav khi cô đề xuất.
Gustav gần như muốn hộc máu, "Cô ấy thật là một kẻ bắt nạt,"
Cô Aimee nhìn thẳng vào mặt cậu, cô ấy thậm chí không hề tỏ ra bận tâm chút nào.
“Tôi sẽ chỉ nhắm mắt trong vài giây, dùng thời gian đó để che đậy cơ thể thất bại của em đi,” Cô Aimee nói và tiếp tục nhắm mắt.
“Thất bại? Cô ấy có ý gì khi nói “Thất bại”? ”Mặt Gustav vẫn đỏ bừng khi cậu nhanh chóng chọn một bộ đồ từ thiết bị lưu trữ.
Trong nháy mắt, hắn đã mặc đồ xong.
Bây giờ cậu đang mặc một chiếc quần jean màu xanh da trời trông sạch sẽ và một chiếc áo khoác hoodie màu đỏ.
“Phù,” Cậu thở phào nhẹ nhõm sau khi che đậy và ngẩng đầu lên nhìn cô Aimee.
Cô Aimee đã mở to mắt.
"Ekk, cô Aimee, đôi mắt đó đã mở từ bao giờ vậy?" Gustav giật mình quay lại khi mặt cậu lại đỏ bừng.
"Ai biết? Tôi đã nhìn thấy cậu nhỏ đáng thương của em nên điều đó không thành vấn đề, ”Cô Aimee trả lời với vẻ bình thường.
Cách cô ấy nói với sự xa cách như vậy khiến Gustav đâm đầu xuống đất.
"Đi nào!" Cô Aimee nói và đứng dậy.
“Hmm? Đi đâu?" Gustav hỏi với một cái nhìn sững sờ.
“Võ đường,” Cô Aimee trả lời mà không quay lại.
“Nhưng các hoạt động ở trường vẫn chưa kết thúc,” Gustav trả lời với vẻ bối rối.
"Em đã quên ngày hôm nay là gì?" Cô Aimee nói.
Gustav đứng tại chỗ trong vài giây trước khi gương mặt cậu rạng ngời sự hiểu biết.
"Ồ, tôi nhớ hôm nay được cho là ngày họp mặt của phụ huynh và giáo viên,"
Gustav nhớ lại rằng những ngày khi cuộc họp này được tổ chức, các hoạt động của trường sẽ kết thúc sớm hơn.
Cậu đã ở đây được một giờ nên cậu không biết rằng các hoạt động của trường đã kết thúc trong ngày.
Học sinh hiện đang đi về nhà của họ. Cuộc họp phụ huynh và giáo viên không bao giờ có sự tham gia của học sinh nên các học sinh có thể tự do ra về nếu muốn, mặc dù một số thường đợi phụ huynh.
Cô Aimee nhìn chằm chằm vào Gustav cố gắng ghi nhận biểu hiện của cậu khi cô ấy đề cập đến cuộc họp phụ huynh và giáo viên.
“Được rồi, đi thôi, cô Aimee,” Gustav nói trong khi đi về phía trước. Gustav không cần phải hỏi cô Aimee tại sao cô ấy không tham gia cuộc họp khi còn là giáo viên vì cậu biết cô ấy không thích những buổi tụ tập như vậy. Theo lời cô ấy chứng kiến tất cả những bậc cha mẹ đều hành động như thể mình giàu có và quyền lực đã khiến cô ấy muốn nhổ nước bọt vào mặt họ.
“Hmm, em ấy có vẻ không còn quan tâm như trước nữa, hay em ấy đang che giấu điều đó?” Cô Aimee nhìn Gustav đi về phía cô ấy với vẻ trầm ngâm.
Gustav dường như không bận tâm đến việc cha mẹ cậu sẽ không tham dự cuộc họp để đại diện cho cậu. Điều này khiến cô Aimee ngạc nhiên vì Gustav luôn thể hiện một phản ứng buồn bã bất cứ khi nào có bất cứ điều gì liên quan đến cha mẹ cậu được đề cập đến.
Họ rời phòng huấn luyện nhỏ và đến hành lang dẫn ra bên ngoài hội trường.
Học sinh cũng có thể được nhìn thấy đi ra ngoài.
Họ nhìn chằm chằm vào cô Aimee và Gustav đang di chuyển cùng nhau.
Một số người trong số họ vẫn có vẻ hoang mang mặc dù nó đã diễn ra trong tháng qua.
Hầu hết họ vẫn thắc mắc tại sao cô Aimee lại bận tâm đến việc gán ghép mình với cái gọi là rác rưởi của trường.
Ngay cả khi rất nhiều học sinh tài năng cố gắng gây ấn tượng với cô Aimee, cô ấy cũng không bao giờ quan tâm đến bất kỳ học sinh nào. Cô ấy không có học sinh yêu thích hoặc bất kỳ điều gì mà các giáo viên khác đã làm, đó là lý do tại sao họ ngạc nhiên khi cô ấy đột nhiên bắt đầu quan tâm đến Gustav.
Không ai nói một lời nào về điều này kể từ khi cô Aimee có mặt tại thời điểm này. Họ không muốn làm xấu mặt cô ấy.
Gustav và cô Aimee đến bên ngoài hội trường và tiếp tục leo lên chiếc xe máy huyền phù của cô đang đậu bên ngoài.
Gustav ôm eo Aimee từ phía sau khi cô khởi động động cơ.
Không có âm thanh ồn ào thay vào đó là âm thanh mượt mà. Chiếc xe máy huyền phù sáng rực từ phía sau và lao thẳng vào phía xa chở cả hai.
Những cơn gió thổi tung mái tóc của Gustav ra phía sau khi cậu ôm lấy cô Aimee, người hiện đang tăng tốc bằng chiếc xe máy huyền phù.
Họ lướt qua cạnh của một số phương tiện đang di chuyển trên đường khi họ tăng tốc.
Đáng lẽ họ phải đội mũ bảo hiểm nhưng cô Aimee lại ghét mũ bảo hiểm. Theo cô, nó làm hỏng cảm giác hồi hộp.
Khi Gustav tìm hiểu ngày càng nhiều về cô ấy, cậu bắt đầu nhận ra rằng cô Aimee là một người lập dị nhưng cậu là ai mà đánh giá. Cả cuộc đời cậu không có gì là sự khúm núm.
Trong vài phút, họ đến trước một tòa nhà lớn bảy trăm tầng ở phía Tây Nam thành phố.
Tòa nhà này cao nhất ở khu vực đặc biệt của thành phố. Nó trông giống như một tòa nhà kinh doanh vì có thể nhìn thấy rất nhiều người ra vào tòa nhà.
Bốn người đàn ông to lớn lực lưỡng đứng ở cửa ra vào.
Cô Aimee đậu xe bên cạnh.
Cô ấy và Gustav đi về phía cửa ra vào.
Những người đàn ông cúi đầu về phía cô Aimee khi họ phát hiện ra cô ấy đang đi lên cầu thang với Gustav.
Gustav đã quen với môi trường này vì cậu đã đến đây với cô Aimee trong tháng qua.
Võ đường chiếm ba tầng trên cùng của tòa nhà này. Cô Aimee đã đưa cậu ta đến đây để huấn luyện.
“Chào mừng quý cô,” những người đàn ông nói cùng một lúc.
Cô Aimee nhẹ nhàng gật đầu và đưa một khối kim loại giống như khối lập phương về phía một trong những người đàn ông to con.
Người đàn ông nhận nó và đi về phía chiếc xe máy huyền phù của cô Aimee trong khi Gustav và cô Aimee bước vào tòa nhà.
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!
Group Uriworkshop:
Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/
Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21
Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g
++++++