Q2 - Chương 15

Khoảng thời gian này Anral bị Cifer kìm kẹp đến không thở nổi, sống trong sự sợ hãi kinh hoàng, cô chưa từng được ngủ một giấc ngủ ngon, chỉ sợ nửa đêm lại nhìn thấy khuôn mặt "đẹp trai" kia của Cifer.

Khuôn mặt còn đáng sợ hơn cả ma quỷ mặt xanh nanh vàng.

Còn bay giờ, cưới cùng cũng thoát khỏi lòng bàn tay Cifer, lại bị hành hạ cả một ngày, người mệt mỏi vô cùng. Cô vừa ra khỏi phòng tắm, đặt người xuống giường cái là đã ngủ thϊếp đi.

Đâu cũng được. Cô nghĩ vậy, chỉ cần thoát khỏi Cifer là được.

Không biết ngủ bao lâu, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, mùi hoa tường vi nhè nhẹ thấm vào trong mũi.

Chút động tĩnh ít ỏi vẫn làm Anral giật mình, cô gái con người đang ngủ say không kiềm chế được mà run lên, như người sắp chết đuối giãy giụa trong xoáy nước.

Cô thở dốc, khi sắp chìm xuống đáy hồ thì đột ngột mở to mắt, rồi nhìn thấy đóa tường vi đỏ non mềm kiều diễm trên đầu giường.

""Tiểu thư Anral, tôi làm tiểu thư thức giấc rồi sao?""

Anral nghiêng mắt, bắt gặp đôi con ngươi đỏ tươi.

Cô hầu gái nở nụ cười khách sáo với cô. Anral hoàn toàn tập trung sự chú ý vào chiếc răng nanh lộ ra lúc cô ả nói chuyện, không khỏi rụt người lại.

Thật lâu sau cô mới ôm chân đáp: "Không sao."

"Cảm ơn tiểu thư lượng thứ."

Cô hầu gái cầm một chiếc lược nạm ngọc trai từ trên bàn trang điểm, chải đầu cho Anral, rồi dặm thêm lớp phấn mỏng lên mặt cô, che đi những chấm tàn nhang ngoan cố lạ thường. Thấy Anral không có chút sắc màu nào, cô ả lại kiên trì tô thêm chút son môi,...Biến cô gái con người bình thường trang điểm tựa như công chúa nhỏ.

Được hầu hạ như vậy, Anral không quen lắm, cô hạ mắt, lí nhí hỏi:

"Mấy giờ rồi?"

"Tám giờ tối, đúng giờ chủ nhân dùng bữa sáng."

"Bữa sáng?" Anral không khỏi lặp lại từ này.

"Không sai." Sợi tóc xoăn rơi xuống cảnh mối, mọi cua ma cà rồng luôn tươi tắn, lúc này, nụ cười mỉm hiện lên trên môi cô hầu gái, ánh mắt lại mang vẻ cung kính, "Bây giờ là thời gian chủ nhân dùng bữa."

Anral không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.

"Tiểu thư Anral, có thể làm phiền người một việc được không?"

"Xin, xin cứ nói."

"Hồi trước đồ ăn đều do đại nhân Ansaiah chuẩn bị cho chủ nhân, nhưng đại nhân Ansaiah đến giờ vẫn chưa có tung tích, có thể làm phiền tiểu thư đưa bữa sáng sang được không ạ?" Cô hầu gái cười thân mật.

"Không sao." Anral ăn không ở không, cô hầu gái chỉ yêu cầu đơn giản như vậy, cô lập tức đồng ý. Sau đó, ánh mắt cô lộ vẻ nghi ngờ.

Bảo là đưa đồ ăn, nhưng đồ ăn đâu?

Cô hầu gái tiến sát lại, đội vòng hoa tường vi lên đầu Anral, rồi lại ôm một bó tường vi to nhét vào lòng Anral, ả cúi người: "Làm phiền tiểu thư rồi."

Anral ôm một bó tường vi tươi đứng trước cửa sắt màu đen rồi, vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Nhưng, cô hầu gái không hề giải thích, sau khi nở nụ cười lễ độ với Anral cô ả đi giày cao gót thong thả bước lên lầu, bỏ lại Anral một mình ngơ ngác.

Bốn phía bỗng yên tĩnh hơn, chỉ còn lại hương tường vi vẩn vơ. Anral đúng rất lâu rồi mới tỉnh táo lại, cô nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng, không ai đáp, Anral bèn gọi: "Đại nhân, tôi đến đưa... tường vi."

"..."

Không ai đáp lại, như bên trong không hề có bất cứ sinh linh nào, Anral hết cách, thử đẩy cửa, cửa khóa nên không đẩy ra được, cô lại ngẩn ra.

Khi cô đang định rời khỏi đó, căn phòng tĩnh mịch bỗng vọng ra tiếng vật nặng rơi xuống đất, nghe như tiếng sợi xích nặng nề nện mạnh xuống mặt sàn.

Anral thở phào, sau đó lại căng thẳng, cô gọi tiếp: "Alice đại nhân. "

Cửa phòng mở ra một nửa đánh rầm một cái, mùi máu tanh nhạt tỏa từ trong phòng ra. Trên người Anral đã có mùi máu sẵn rồi nên không ngửi thấy mùi gì, cô nghiêng đầu, lén nhìn vào bên trong.

Trong phòng tối om, không nhìn thấy gì.

Nhưng bên trong lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, tựa như một cái hầm băng, lại như đang chứa một con quái vật.

Anral hơi tò mò, lại hơi căng thẳng, không khỏi ôm chặt bó tường vi trong tay. Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, khi cô ngẩng đầu lên, trong bóng đêm ảm đạm đã sáng lên thứ ánh sáng đỏ đậm.

Ma cà rồng cao gầy mảnh khảnh đứng ngay trong bóng tối. Khoảnh khắc ấy, Anral như chú cừu nhỏ bị dã thú hung ác nhìn chằm chằm, lảo đảo lùi ra sau. Mới lùi được đôi ba bước, một vật nặng đã lao thẳng về phía cô.

Cánh hoa màu đỏ rụng ra, lả tả khắp đất. Lưng Anral đập thẳng lên thành tường, cảm giác lạnh lẽo khiến cô

không khỏi thốt lên một tiếng. Nhưng, hai bàn tay đang khống chế cô kia lại càng lạnh hơn, lạnh như

một khối băng.

Cảnh tượng này khiến Anral run lên, nỗi sợ hãi bị hút máu một lần nữa kéo đến, cô cắn môi, run rẩy ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp của Alice.

Chiếc váy bồng trên người nàng đã rách tơi tả, mặc lại trên người, váy và da thịt loang lổ máu. Mái tóc xoăn dài bết lại sau lưng, hoặc là rối bời trên gương mặt trắng muốt. Tóc rất đen, mặt lại rất trắng, môi vẫn tươi như dính máu.

Alice chính là tướng mạo tiêu chuẩn của quý tộc huyết tộc. Nhưng trên khuôn mặt kia, không có sự tham lam thèm khát mà Anral Sợ hãi.

Mà là sự đau đớn và kiềm chế.

Vẻ mặt đó chỉ thoáng qua một chốc, sau đó chỉ còn lại sự lạnh lẽo của sinh vật bóng tối.

Cằm bị đẩy lên, cổ áo bị kéo mở một góc, Anral biết sau đó sẽ là gì. bóng tối ký ức ngày xưa bao trùm lấy cô, cô kêu lên thảm thiết.

"A"

"Rầm"

Hai âm thanh lan ra khắp tòa nhà, nơi khúc ngoặt, một thiếu niên bị kinh động đang bước nhanh đến. Anral xách gấu váy liều mạng bỏ chạy, khi đi qua người Mai Sơ Viễn, Mai Sơ Viễn ngửi thấy mùi máu tanh, đây là... máu của Alice.

Y mở to mắt, rồi lao qua cầu thang như một cơn gió, đứng trước cánh cổng mở rộng.

Bên trong tối om, nhưng Mai Sơ Viễn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Alice.

"Đứng lại cho ta."

Khi Mai Sơ Viễn bước vào bóng tối, bên trong vòng ra giọng nói quen thuộc, vẻ ngọt ngào mềm mại trước đây đã bặt dạng, chỉ còn sự độc tài ác liệt tựa dao sắc, lạnh tựa sương tuyết.

"Bây giờ, ngay và luôn-"

"Rời khỏi đây."

Ba chữ cuối cùng, là gào thét mà ra.

Mai Sơ Viễn hạ mắt, nhìn xuống sàn nhà.

Tiến thêm một bước nữa là bóng tối, còn y bây giờ đang đứng trong ánh đèn. Giữa sáng và tối, có một đường vạch cực kỳ rõ ràng, trên đó có một chiếc vòng hoa, và một bó tường vi tơi tả. Trên cánh hoa vẫn còn dính mấy giọt máu.

"Ta không muốn." Mai Sơ Viễn ngẩng đầu, khi y nói ra ba chữ này, giọng vừa mềm vừa khẽ, tựa như bướng bỉnh, lại tựa như giận dỗi, rồi lại giống như đang làm nũng.

"..."

Trong đôi con ngươi xanh trong vắt chứa đầy những dịu dàng, Mai Sơ Viễn không chút sợ hãi, cất bước giẫm lên bóng tối.

Giày giẫm lên sàn nhà, phát ra âm thanh khe khẽ.Khi y hoàn toàn tiến vào trong bóng tối, cánh cổng sắt từ từ đóng lại, nhưng bước chân y vẫn không dừng, sau đó y nhìn thấy bóng đen cuộn lại một cục. Y nửa ngồi nửa quỳ trên đất, nắm lấy một bàn tay lạnh lẽo, hai bàn tay hợp lại, ôm đôi tay kia trong lòng bàn tay, cố gắng làm cậu ấm lên.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Cho dù có lẽ Giang Lăng không nhìn thấy, vẫn nở nụ cười nhẹ, "Ngươi có thể nói với ta, không cần nói đầu đuôi ra sao, chỉ cần nói cho ta biết làm thế nào mới có thể

giúp ngươi là được."

"Ngươi giúp được cái quái gì, cút về đi ngủ cho ta." Giang Lăng gần như gầm lên, dùng một tay che mặt mình lại, đồng thời cũng che đi vẻ đau đớn trên mặt.

Hôm nay cậu đã bị mùi máu trên người Anral hành hạ, thành ra huyết chủ phát tác sớm hơn, còn đau đớn hơn bình thường. Bên cạnh lại không có Ansaiah hầu hạ, đành phải hoàn toàn dựa vào bản thân.

Trước khi Anral gõ cửa, cậu đã hoàn toàn mất đi lí trí, mãi đến khi Anral thốt ra tiếng kêu hoảng sợ, cậu mới tỉnh lại.

Nhưng, chút lý trí mỏng manh đó bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan trong sự hành hạ của cơn đau. Lại thêm mùi hương trên người Mai Sơ Viễn vô cùng quyến rũ, có thể khiến cậu phạm tội bất cứ lúc nào.

Khí thế của Giang Lăng vẫn có thể dọa được người khác, nhưng lại không dọa được cậu thiếu niên trông như e lệ ngại ngùng này.

Mai Sơ Viễn kéo cánh tay Giang Lăng vào lòng, kiên định trả lời: "Ta không muốn về."

"Ngươi..."

"Trừ phi giờ ngươi dậy được, đánh ta về phòng." Mai Sơ Viễn dịu dàng đáp.

"hổ không ra oai, người lại coi ta thành mèo bệnh!" Giang Lăng tức giận nhảy dựng dậy, ngón tay ấn lên ngực Mai Sơ Viễn.

Mai Sơ Viễn không yếu, thực tế, sau khi thiếu niên dị tộc bước lên mảnh đất này, không ai biết được y mạnh đến mức nào. Nhưng Giang Lăng đẩy y một cái, y liền bị Giang Lăng đẩy ngã ra mặt đất lạnh lẽo. Mặt đất trải một lớp cánh hoa hồng, cánh hoa mềm mại bay lên, rơi trên tóc, trên cổ áo y.

Nhưng, khóe môi Mai Sơ Viễn lại hiện nét cười nhẹ. Giọng y, cho dù trong căn phòng sắt lạnh lẽo tối tăm, vẫn trong veo như trước: "Thật tốt, người không sao."

Mùi máu tanh nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi, y lại cau mày: "Nhưng da thịt bị cào rách rồi, Alice, người phải băng bó lại."

"Ngươi thực sự không biết hay là giả vờ không biết. " Giang Lăng thở dốc, nửa người cậu đè trên người Mai Sơ Viễn, ngón tay sắc nhọn không kiềm chế được mà cào rách bộ đồ trắng của y," huyết tộc cần thứ gì

sao?"

"Máu?"

"Đã biết thế sao còn không chạy đi!"

"... Nhưng, ngươi rất đau đớn, đúng không?"

Đau đớn đến dời non lấp biển, đã thế thứ thuốc giải Mai Sơ Viễn này lại ngay trước mắt, mùi vị rất thơm ngon, quyến rũ cậu không phút nào ngơi.

Giọng Giang Lăng đã lộ ý lạnh của huyết tộc: "Thế thì giờ ngươi đừng hòng chạy nữa."

Hành động của Giang Lăng rất thô lỗ, nhân cơ hội đối phương không chổng cự, cậu xé quần áo của Mai Sơ Viễn thành mớ vải rách như của mình, hờ hững vắt trên người.

Còn tay cậu thì dán sát lấy l*иg ngực ấm áp của Mai Sơ Viễn, cơ thể này gầy nhưng rất đẹp, Giang Lăng có thể cảm nhận được trái tim đang đập mạnh mẽ và dòng máu ngọt ngào đang lưu động. Quyến rũ khôn cùng...

Quả thực có thể nhấn chìm lý trí của tất cả ma cà rồng.

"Alice. "Mai Sơ Viễn mím môi vẻ ngại ngần, tuy xung quanh tối om, tối lửa tắt đèn, nhưng y chưa bao giờ thân mật với người khác như thế.

"Tại sao phải xé quần áo thành thế này?"

Đây là câu hỏi duy nhất của y hiện giờ.

Trong bóng đêm, đôi mắt đỏ tươi của Giang Lăng đặc biệt lạnh, cậu thở dồn dập: "Ta thích."

Sau đó, ôm lấy vòng eo mạnh của thiếu niên, kéo cổ áo trên vai ra.

Sau khi trở thành ma cà rồng, do thiên tính, Giang Lăng có thể tìm được vị trí mạch máu một cách chuẩn xác.

Hơi thở lạnh lẽo hòa chung với hương hoa hồng càng lúc càng gần, cuối cùng phả lên làn da trắng muốt.

Mai Sơ Viễn nghiêng đầu đi, lông mày không khỏi cau chặt lại.

Bóng tối ngột ngạt và mờ ám, y bỗng không phân biệt được thời gian rất cuộc là hành hạ hay là hưởng thụ.

Sau đó, năm ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm lấy cằm y, cố định cử động của y.

Ngay sau đó, trên môi có cảm giác mềm mại và lạnh lẽo, hương hoa thoang thoảng hòa với mùi máu tanh trùm lấy.

Mai Sơ Viễn mở to mắt.