Q2 - Chương 19

“…”

Hai chữ nhẹ nhàng thoát ra từ miệng Mai Sơ Viễn, nụ cười trên môi Giang Lăng cứng đờ.

Cậu căn bản không quan tâm đến “quan hệ tình nhân”, trong mắt cậu, các cô gái ma cà rồng xinh đẹp này đều là người giao dịch. Hai chữ “tình nhân”, trừ lúc nghe có mùi mờ ám ra, thực tế thì vô cùng bạc bẽo lạnh lùng.

Nhưng, cậu đột nhiên phát hiện, cậu thiếu niên này có vẻ rất để ý.

“…Ansaiah, ngươi đi tống đám Cifer đi đi.” Giang Lăng đuổi Ansaiah đi theo bản năng. Cậu cảm thấy hơi sai sai, không muốn để nhiều người biết.

Ansaiah lập tức gật đầu, ánh mắt len lén đá qua đá lại giữa hai người, vẻ mặt suy tư.

Tiếng bước chân xa dần, mãi đến khi Ansaiah cẩn thận đóng cửa lại rồi, Giang Lăng vẫn đang nghĩ nên trả lời thế nào.

“Kí chủ, anh toi rồi.” Hệ thống ở một bên cà khịa, “Ai bảo anh lừa gạt tình cảm của người ta, giờ biết mặt chưa?”

“Đừng ồn, để ta nghĩ xem nên ngả bài thế nào.” Giang Lăng hất kinh thư sang một bên.

Không sai, chính là ngả bài.

Giang Lăng nghĩ, để y nghĩ cậu là người phóng túng thì chắc sẽ biết khó mà lui. Dù gì thì y không giống người có thể chấp nhận kiểu như vậy.

Hơn nữa, Giang Lăng vẫn chưa làm rõ được rốt cuộc là Mai Sơ Viễn có thích mình không. Dù gì thì sau khi thân mật xong, thiếu niên này rất có khả năng làm vậy là vì chịu trách nhiệm.

Giang Lăng còn đương ngẫm, Mai Sơ Viễn chầm chậm bước đến, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Giang Lăng, tay chống lên tay vịn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Mấy người?”

“…”

Giang Lăng im lặng, trừ Rona, Irene, Lucy ra, người khác cậu đều không nhớ, cái này bảo cậu trả lời kiểu gì được?

“Có mấy tình nhân?” Đôi mắt xanh ngọc lộ vẻ không thể tha thứ.

Giang Lăng ngập ngừng, nói thật: “Ta không nhớ.”

Ba chữ đơn giản, Giang Lăng liền phát hiện cậu thiếu niên đang đứng rất sát mình này lập tức trắng bệch mặt, trong con ngươi cũng ngập đầy hơi nước như sắp khóc đến nơi.

Giang Lăng thót tim.

Cậu sờ sờ mặt Mai Sơ Viễn, không thể tin nổi: “…Ê, không phải ngươi sắp khóc rồi đấy chứ?”

Mai Sơ Viễn chớp mắt, tay níu tay áo Giang Lăng, mím môi, khi Giang Lăng đang nghi ngờ không biết y có khóc không, Mai Sơ Viễn nhả từng chữ rõ ràng, hỏi: “Nàng có hẹn cᏂị©Ꮒ bọn họ không?”

“…”

Giang Lăng há hốc.

Khoan đã, sao y biết được từ này?

Mai Sơ Viễn len lén chạm vào ngón tay Giang Lăng, len lén nắm lấy, chầm chậm đan tay với Giang Lăng, y kiên nhẫn hỏi: “Nàng có cùng bọn họ, cởϊ qυầи áo, ôm, hôn, sau đó giao…”

Jessica dùng từ “giao hợp”, nhưng Mai Sơ Viễn không nói ra, chỉ có thể cắn môi: “Là ai cũng được, chỉ cần ưng mắt?”

Mỗi chữ y nói ra, Giang Lăng đều cảm giác như mình nghe nhầm, mãi đến cuối cùng, câm nín nhìn cậu thiếu niên đang chờ cậu trả lời.

“Ai dạy ngươi mấy cái này?” Giang Lăng tự nhiên cảm thấy khó chịu, chắc là kiểu học sinh ba tốt bị đám lưu manh dạy hư, thân là giáo viên nhìn mà thấy tức.

“Ngươi có làm vậy không?”

“…Phục ngươi rồi.”

“Ta không hỏi nàng trước đây.” Vẻ mặt Mai Sơ Viễn có một chút ấm ức, “Ta chỉ hỏi nàng hiện giờ. Nếu nàng đã có người mình thích, thế thì ta trước đây, chẳng phải là…”

“Chuyện cười?”

“…”

Giang Lăng ban nãy còn định nhận tội danh củ cà rốt lăng nhăng, thấy Mai Sơ Viễn như vậy, lập tức quăng luôn suy nghĩ kia đi.

Cậu muốn từ chối Mai Sơ Viễn, một không phải vì xu hướng tìиɧ ɖu͙©, hai không phải vì thích hay không thích. Chỉ là cậu cảm thấy, Mai Sơ Viễn rất tốt, để tránh sự tổn thương có khả năng xảy ra, vẫn nên không cho hi vọng thì tốt hơn.

Nhưng, giờ mà mày nói với y, mày chỉ chơi qua đường thôi.

Chưa xét vụ y thích Giang Lăng đến mức nào, chỉ nguyên lòng tự tôn thôi đã không chịu nổi rồi, chắc là tổn thương cũng không nhẹ.

Mà mấy người kia chỉ là tình nhân giả thôi, Giang Lăng đương nhiên không thể có quan hệ thể xác với bọn họ được, thế là cậu thở dài, trả lời khá là chắc chắn: “Chưa làm vậy bao giờ…”

“Thật?”

“Ta sẽ không tùy tiện kiếm người làm chuyện đó đâu.” Giang Lăng lặp lại.

“Vậy thì…”

“Đám Rona, Lucy đều là con gái, bọn họ là tình nhân của Cifer, ta nói vậy là để chọc tức hắn thôi.”

“…”

Mai Sơ Viễn sững ra, sau đó cúi đầu, khi y hỏi Jessica, Jessica nói Alice giống như những người khác, nhưng Alice nói là không. Vậy thì, nên tin ai, rõ rành rành.

Mai Sơ Viễn ngước mắt, giọng dịu dàng tựa đầm nước xuân: “Ta tin nàng.”

Những người đó đều không phải tình nhân của Alice, tất cả đều vì chọc tức Cifer. Câu nói này Mai Sơ Viễn cũng tin. Họ không phải… nghĩ lại xíu thôi mà đã thấy đáy lòng như có cơn gió nhẹ thổi qua, xua hết toàn bộ bực dọc ban rồi. Nhưng cái tên Cifer phía sau lại khiến y hơi bối rối, y cũng không hỏi tiếp chuyện này nữa.

Thế là, y nhẹ cong khóe môi, nở nụ cười tuy không đủ sáng ngời, nhưng vẫn đủ động lòng người với Giang Lăng.

Giang Lăng thở phào.

Mai Sơ Viễn nhẹ nhàng lên tiếng: “Thực ra ta nghe thấy chuyện này là chạy đến hỏi nàng ngay. Ta hơi khó chịu, còn bứt rứt nữa, thế nên mới đến tìm nàng, chỉ cần nghe thấy hai chữ tình nhân thôi là ta đã không kiểm soát được cảm xúc rồi, vì thế mới đến hỏi nàng.”

“Xin lỗi.” Y thấp giọng, “Không hỏi ngay bây giờ, chờ đến lát nữa là ta sẽ không dám hỏi nữa. Nàng đừng giận ta, ta có thể để nàng đánh ta trút giận.”

Mấy câu này thực sự khiến người ta không thể tức giận nổi.

Giang Lăng vốn đã không giận, giờ còn hơi chột dạ, nếu Giang Lăng mà cáu thật thì chắc giờ cũng xẹp lép rồi.

Bộ dạng y thực sự quá thành khẩn.

“Ta không trách ngươi, phản ứng bình thường mà.” Giang Lăng bất lực đỡ trán.

Đổi là cậu mà thích một người, rồi nghe đối phương có một đống chuyện phong lưu, xong lại phát hiện đối phương có một đống tình nhân, chắc phản ứng còn dữ dội hơn nhiều.

Đến câu cuối, giọng bỗng nhướng cao: “Từ ‘hẹn cᏂị©Ꮒ’ mà ngươi vừa nói, là nghe từ đâu vậy?”

“Nàng nói mà.”

“Ta á?” Giang Lăng chớp mắt vô tội.

“Lúc ở gia tộc Grimm, chính miệng nàng nói muốn hẹn cᏂị©Ꮒ ta.”

Cái gì với cái gì cơ?

Giang Lăng nhớ lại cảnh tượng ngày đó, đầu tiên là nhảy với Mai Sơ Viễn, sau đó là đi “bắt gian”, khi giơ chân đá văng cửa ra, cậu quả thực có nói hai chữ này.

“Ta vui miệng…” nói thôi, ngươi đừng để ý.

Giang Lăng muốn nói như vây, nhưng mới nhả được ba âm tiết đầu, cánh tay Mai Sơ Viễn đã chống hai bên sườn cậu, người cúi xuống, cánh môi dán lên.

Có lẽ y quá căng thẳng nên khi đặt môi lên lại đặt sai vị trí, hôn lên khóe môi Giang Lăng. Chính vì thế nên Giang Lăng mới câm miệng lại.

“Này, ngươi đừng phá…” Giang Lăng hạ giọng, quá gần, hơi thở, nhiệt độ, tất cả của đối phương đều có thể cảm nhận được rõ ràng.

Như đã cho Mai Sơ Viễn tín hiệu, y nghiêng đầu, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Không như sự mãnh liệt điên cuồng trong bóng tối hôm ấy, chỉ đơn thuần là chạm vào nhau, không có hành động gì sau đó nữa.

Giang Lăng mở to mắt.

Mai Sơ Viễn chớp mắt, vì quá gần nên có thể nhìn rõ từng cọng lông mi.

Thật lâu sau, y mới lùi ra sau, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ta không muốn hẹn cᏂị©Ꮒ.”

“…Ừ, thế mới ngoan.”

“Ta muốn cưới nàng làm vợ.”

Giang Lăng hít một hơi, không thở ra nổi.

Mai Sơ Viễn nắm chặt tay Giang Lăng, không buông ra, y mím môi thật chặt, đến dáng mặt ôn hòa cũng thêm vài phần quật cường: “Nếu hẹn cᏂị©Ꮒ là việc người nào cũng có thể làm, ta từ chối.”

“Nhưng…” Y hạ mắt, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nhỏ nhẹ: “Những chuyện ban nãy nói, ta đều muốn làm cùng nàng, bây giờ cũng được, bởi vì… ta muốn được ở bên Alice.”

“Cởϊ qυầи áo, ôm, hôn, và ngủ nữa…”

Giang Lăng vốn đang thoải mái ườn người trên ghế dựa, giờ lại bị Mai Sơ Viễn chặn chết ngắc, đến lùi cũng chẳng có chỗ mà lùi. Hơn nữa, cậu trước nay vốn lanh mồm lanh miệng, thế mà lại bị chặn họng đến không biết cãi kiểu gì.

——Nếu là người ta cà khịa cậu, chửi cậu, cậu sẽ chửi cho người ta không kịp vuốt mặt.

Vấn đề là, mấy câu này nghe kiểu gì cũng thấy giống như đang tỏ tình.

“Ý của ngươi là.” Giang Lăng tổng kết thành một câu, “Ngươi thích ta, thích đến mức muốn lên giường với ta?”

“Ừ.” Mai Sơ Viễn gật đầu, vì câu nói này của Giang Lăng mà gò má đỏ ửng lên.

“Ngươi ban nãy nói bao nhiêu câu xấu hổ như thế mà cũng chẳng đỏ mặt, giờ ngươi đỏ mặt làm gì?”

Mai Sơ Viễn cúi đầu: “Bởi vì, bởi vì là nàng nói.”

Giang Lăng một lần nữa cứng họng.

Hai người im lặng một lúc, rồi thấy ngón tay mảnh dẻ của Mai Sơ Viễn bắt đầu cởϊ qυầи áo, đầu tiên là cởϊ áσ choàng rộng, sau đó mở mấy cái cúc áo, hầu kết, cổ, xương quai xanh, dần dần lộ ra. Mai Sơ Viễn đang định cởi tiếp thì bị Giang Lăng kéo tay, cả cổ áo cũng túm chặt lại.

Mai Sơ Viễn bèn thân mật cọ cọ vào khóe môi Giang Lăng…

Đù má!

“Ngươi to gan nhỉ?” Giang Lăng lật tay khống chế hai tay Mai Sơ Viễn, đối phương cũng không giận mà còn cười.

“Hôm ấy, nàng mời ta… rồi.” Mai Sơ Viễn lấp hai chữ “hẹn cᏂị©Ꮒ” đi, ấp úng đáp, “Có người nói với ta, nếu như muốn ở bên người đó, thì không thể từ chối.”

Nguyên văn còn tởm hơn, Mai Sơ Viễn đã sửa lại chút ít.

“Ta, ta không muốn làm nàng nghi ngờ ta.”

Sau đó, Mai Sơ Viễn cúi đầu như đà điểu.

Ánh mắt Giang Lăng trở nên vô cùng kỳ cục, đàn ông con trai, cậu đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của Mai Sơ Viễn, chính thế nên mới cảm thấy kỳ cục.

Bởi vì cậu không mềm mại như con gái, chỉ có thứ như của Mai Sơ Viễn. Giờ mà cởϊ qυầи áo ra, chắc Mai Sơ Viễn òa khóc luôn.

Lần đầu tiên Giang Lăng ăn nói nghiêm túc: “Chúng ta phải làm người đứng đắn. Người đứng đắn làm chuyện đứng đắn, thế nên chuyện này ngươi đừng nghĩ nữa.”

“Ừm.” Mai Sơ Viễn gật đầu, cũng không biết là thất vọng hay là thở phào.

“Còn nữa, mấy cái này có phải Jessica nói với ngươi không?”

Mai Sơ Viễn ngước mắt, đôi con ngươi xanh bích sáng ngời.

Giang Lăng có thể khẳng định rằng mình đoán đúng.

“Đừng nghe hắn.” Giang Lăng vỗ vai Mai Sơ Viễn, “Hắn không đứng đắn, tính tình thì dung tục, chúng ta phải tránh xa hắn.”

“…Được.”

Thế là khi Giang Lăng đang nghĩ xem nên đuổi Jessica khỏi lãnh địa gia tộc Ellen như thế nào thì tiếng bước chân bình thản vọng đến——là Ansaiah.

Ansaiah không tùy tiện đẩy cửa vào mà đứng bên ngoài, tiếng nói vọng vào tai hai người.

“Chủ nhân, nhị thiếu gia về rồi.”

Khi nhắc đến ba chữ “nhị thiếu gia”, Ansaiah nói rất khẽ, mang một chút bực bội mơ hồ.