Q2 - Chương 17

“…”

Một đêm mộng đẹp, khi Giang Lăng tỉnh lại, cảm nhận được tay chân mình tràn đầy sức sống, cơ thể vô cùng thoải mái.

Cậu ngồi dậy trong quan tài, đồng thời nhìn thấy cậu thiếu niên đang nằm bò trên thành quan tài mà ngủ say.

Là Mai Sơ Viễn à…

Giang Lăng không để ý lắm, sau đó cậu nhìn rõ được bộ dạng Mai Sơ Viễn xong, lại chui vào trong quan tài.

Mai Sơ Viễn gối đầu lên cánh tay mà ngủ, tóc dán vào gò má, nhưng, vẫn có thể nhìn thấy bờ môi bị cắn rách và vết đỏ trên cổ…

Lập tức, trong đầu Giang Lăng xuất hiện cảnh tượng đêm qua, cậu chỉ thiếu mỗi nước xoạc luôn con nhà người ta, còn lại thì hết ôm lại hôn, quấn đến mức dứt không ra.

Giang Lăng ngồi khoanh chân, tay chống cằm, giả vờ trầm tư, trên mặt xuất hiện vẻ suy sụp.

Lần đầu tiên cậu nghi ngờ về xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình!

Nghĩ một hồi, Giang Lăng liều mạng gọi hệ thống trong bụng: “Tiểu Hồng Tiểu Hồng, mi cút ra đây cho ta!!!”

“Nghe rồi nghe rồi——”

Cùng với một tiếng “viu”, kinh thư chen từ khe nhỏ chỗ cửa sắt vào, vừa mới đi vào đã xoay mấy vòng trên không trung, cười hề hề.

“Kí chủ à, tối qua chơi có high không?” Nếu hệ thống là con người, giờ chắc đã ở đây đánh mắt liên tục rồi, hắn nói bằng giọng “anh mau mau khen tôi đi”, “Tôi tối qua vừa thấy tình hình không ổn là chạy ngay ra ngoài rồi, để lại cho anh không gian tuyệt đối tuyệt vời, tôi có phải thế giới tốt cảm động cả thế gian không?”

“…”

Giang Lăng im lặng một lúc, suýt nữa là nhổ thẳng vào mặt hệ thống.

Cậu kiềm nén lửa giận, trầm giọng hỏi: “Lúc đó ta mất khống chế rồi mà mi không thể nhắc nhở ta được à? Lỡ ta làm sai thì sao? Lỡ ta xoạc người ta luôn thì sao? Thế thì thành thằng khốn thật rồi còn gì???”

Mấy dấu chấm hỏi cuối cùng, Giang Lăng càng nói càng to, gần như là gào lên.

Hệ thống không làm nữa.

Hệ thống dỗi rồi!

Hệ thống dùng giọng đực rựa thô thiển gào lại: “Kí chủ, anh ăn nói tử tế tí được không, bộ dạng anh tối qua làm gì giống mất khống chế, anh rõ ràng muốn ăn người ta sạch sẽ luôn ấy!”

“…”

Giang Lăng im bặt, ban nãy đầu óc cậu rối như tơ vò, giờ đột nhiên nhớ ra, tối qua, lúc đầu khi cậu nhìn thấy Mai Sơ Viễn, quả thực cậu đang rất tỉnh táo.

Thế lúc nào mất tỉnh táo rồi?

Chắc là… sau khi hôn cậu thiếu niên kia.

Hệ thống tiếp tục hùng hồn chỉ trích Giang Lăng: “Mới sáng ra đã đẩy trách nhiệm cho tôi, anh đúng là đồ vô trách nhiệm!”

“…”

“Còn nữa, anh vốn là thằng khốn mà!”

“…”

“Giờ càng khốn nạn!”

“…Nói nghiêm túc nhé.” Giang Lăng không nhịn được mà cãi, “Trước đây mi nói ta đã cắm sừng cả cái hậu cung của lão hoàng đế, nhưng mà mi xem, ta vừa bảo vệ được tính mạng bọn họ, vừa không lừa gạt tình cảm của ai. Còn tình nhân, ma cà rồng đứa nào chả có cả mớ? Giờ ta mặc váy, kiếm về một mớ nữ tình nhân, mấy người coi là thật chứ?”

Hệ thống chọt chọt về phía Mai Sơ Viễn: “Thế kia là cái gì?”

“…”

Giang Lăng câm miệng không trả lời được.

“Hê hê hê, anh thừa nhận mình sai rồi là được mà.”

“…”

Hệ thống giáng nốt đòn cuối: “Với cả, chưa biết chừng đúng là anh thích con trai đấy. Anh nhìn anh đi, anh đã hôn em nào chưa?”

“…”

Trong tiếng cười hô hố của hệ thống, Giang Lăng đang nghi ngờ không biết có phải IQ của mình xảy ra vấn đề gì không, tại sao lại thua tên ngu ngốc hệ thống này được, người đang ngủ bên cạnh rung rung hàng mi, như có giọt nước lướt qua trên cánh hoa.

Hệ thống thôi cười, Giang Lăng chột dạ quay lại nhìn.

Thiếu niên chầm chậm thẳng người dậy, ngón tay trắng muốt mảnh dẻ vén lọn tóc rối trên mặt ra, ngước mắt nhìn về phía Giang Lăng.

Trong ánh sáng tôi tối, khuôn mặt y có chút mơ hồ, y mỉm cười với Giang Lăng. Vẫn như trước kia, vừa ngoan vừa mềm vừa ngọt, dịu dàng đến khảm vào tim.

Chỉ tội là miệng bị rách da, cảm giác là lạ. Như cậu trai hư chạy ra ngoài đánh nhau với mấy tên đầu đường xó chợ, bị thương chạy về, vừa giống cô thiếu nữ yếu đuối gặp phải sắc lang.

Mà trùng hợp thế nào, Giang Lăng chính là “tên đầu đường xó chợ”, hoặc là “sắc lang” kia.

“Chào buổi sáng”. Mãi sau Giang Lăng mới nôn được mấy chữ này ra.

Mai Sơ Viễn nghiêng đầu: “Ừ, chào buổi sáng.”

Thế là, toàn bộ không gian lại chìm trong tĩnh lặng.

Mãi đến khi Mai Sơ Viễn cúi đầu, giọng khẽ khàng: “Alice.”

Giang Lăng khó khăn đáp một tiếng, cảm thấy mình sắp phải đối mặt với sự chỉ trích như cuồng phong bão tố rồi. Dù gì thì, nếu cậu là Mai Sơ Viễn, tốt bụng hiến dâng máu của mình, kết cục gặp phải “sắc lang”, nhất định sẽ đánh đối phương tàn phế thì thôi.

“Ta…”

Thiếu niên nói được một chữ, rồi lại tịt, sau đó, y ngẩng lên, vờ như không để tâm mà nắm lấy tay Giang Lăng, đuôi mày khóe mắt toàn là ý cười, nhưng giọng lại vô cùng thận trọng, y nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Sau đó, khóe môi cong lên: “Alice ạ~”

“Chịu, chịu trách nhiệm?” Giọng Giang Lăng run run.

Mai Cửu hạ mắt, lấy một thứ gì đó từ trong ngực áo ra, để vào lòng bàn tay Giang Lăng.

Giang Lăng mở lòng bàn tay ra, thứ trong tay mềm mềm, không phải thứ gì quý giá, mà là một sợi dây đỏ, thắt nút hai đầu, ở giữa l*иg một viên ngọc.

Giang Lăng còn chưa kịp mở miệng từ chối, Mai Sơ Viễn đã nắm lấy tay Giang Lăng, nhẹ nhàng khép lại.

Rõ ràng là một động tác cực kỳ đơn giản, nhưng tựa như đã hạ lời thề, rằng đời này kiếp này vĩnh viễn không thay đổi.

Giang Lăng bỗng nhớ đến những biểu hiện của Mai Sơ Viễn, chưa nói cái gì khác, xét mỗi quê hương của thiếu niên này thôi, tư tưởng chắc chắn không cởi mở như huyết tộc, chắc vẫn dừng ở mức độ “nam nữ thụ thụ bất thân”.

Thế thì có vấn đề rồi.

Sau khi cậu đã làm việc vượt quá tiêu chuẩn “theo như y nghĩ” với Mai Sơ Viễn, từ chối như nào mới không thể hiện rằng mình quá khốn nạn?

“Sơ Viễn à…” Duỗi cổ ra cũng ăn một dao, rụt cổ về cũng ăn một dao, Giang Lăng quyết định nói thẳng, “Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm…”

Thiếu niên đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt xanh nhìn chăm chăm vào cậu, Giang Lăng có thể nhìn rõ được sự căng thẳng và bất an trong đó, tựa như cực kỳ sợ cậu từ chối.

Giang Lăng hết cách trước ánh mắt này, thế là đổi giọng: “Ngươi biết mà, hôn sự giữa ta và Cifer vẫn chưa giải quyết xong.”

“…Hôn sự?” Mai Sơ Viễn trầm trầm lặp lại hai chữ này.

“Ta phải suy nghĩ kỹ, thế nên, ngươi phải cho ta thời gian.” Mai Sơ viễn chắc chắn có rất nhiều điều không hiểu, Giang Lăng bắt được điểm này rồi bèn nắm lấy tay y, nói vô cùng thành khẩn, “Không chỉ có ta, mà còn ngươi nữa, ngươi xem xem, ngươi chắc chắn tiếp xúc rất ít với con gái, đúng không?”

Giang Lăng nghiêm túc: “Ta thấy, ngươi cần phải tiếp xúc với những cô gái hoàn mỹ hơn, xinh đẹp hơn, tốt bụng hơn, ngươi tiếp xúc nhiều rồi, sẽ phát hiện ra là ta không đáng gì hết.”

“Nhưng mà, tối qua chúng ta…” Mai Sơ Viễn cắn môi, tay vẫn kiên quyết nắm lấy tay Giang Lăng, trong lòng bàn tay hai người là sợi dây đỏ, “Ngươi muốn ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?”

Giang Lăng càng nhột, đổi giọng lần nữa: “Cũng không phải thế, ý ta là, chúng ta cần phải cho đối phương chút không gian, tiếp xúc với nhiều người hơn, mới biết được chúng ta có thích hợp không, đúng không nào?”

“Chỉ có như thế mới có thể bên nhau một đời, mãi mãi không xa rời chứ.” Câu nói sau cùng, Giang Lăng nói một cách vô cùng thuyết phục.

Mai Sơ Viễn hạ mắt, cũng không biết là đồng ý hay là không đồng ý.

Đúng lúc này, ba tiếng gõ cửa vang lên.

Có giọng nữ khàn khàn vọng từ bên ngoài vào: “Alice đại nhân, người có ở trong đó không?”

Là Anral.

Giọng Anral lộ mấy phần lo âu thấp thỏm, cô lắp bắp nói: “Tôi, tôi tối qua… tôi tối qua sợ quá, xin lỗi.”

Chắc là cô căng thẳng quá, cánh tay va phải cửa, Mai Sơ Viễn không khóa cửa nên sau một tiếng kẹt, cửa mở ra.

Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cánh cửa để ngỏ, trải ra trên sàn nhà, rọi một lớp bụi chuyển động trong không khí.

Còn Anral thì đứng ở cửa lớn, cúi đầu, nặng nề nói: “Là người cứu tôi, nếu Alice đại nhân cần máu của tôi, tôi tình nguyện dâng hiến, chỉ cần người có thể giữ mạng cho tôi.”

Tiếng nói vừa dứt, Anral ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn rõ tình cảnh trong phòng, vẻ hoảng loạn bất an trên mặt biến thành ngơ ngác, rồi lập tức mở to mắt.

“Xin lỗi.” Anral đột ngột xoay người.

Thực ra, Alice và Mai Sơ Viễn tuy ngồi rất gần, bộ dạng trông rất thân mật, nhưng không phải càn rỡ quá, không cần Anral phải quay người đi.

Nhưng, cô đã từng nghe Alice nói “hẹn cᏂị©Ꮒ” một cách rõ ràng, thế thì, nếu mà họ đang làm gì thật, xong cô đi vào, như vậy thì cực kỳ không đúng lúc.

Mai Sơ Viễn nhét sợi dây đỏ vào lòng bàn tay, còn mình thì im lặng lùi ra sau một chút, trông không khác gì bình thường, dịu dàng và nghiêm túc. Chỉ có mái tóc là hơi rối, nếu miệng không trầy da, thì trông sẽ gọn gàng xinh xắn hơn nhiều.

Sau khi Mai Sơ Viễn lùi lại, Giang Lăng cũng cúi thấp người xuống. Đối với Giang Lăng thì tóc tai gì đó chưa xét vội, quan trọng nhất là cái váy của cậu rách lỗ chỗ, Mai Sơ Viễn đằng nào cũng nhìn thấy rồi, chịu, nhưng cũng không thể cứ để như này mà lượn lờ trước mặt Anral chứ?

Hai người đều không nói gì.

Anral toát mồ hôi lạnh, cô dùng giọng nói ngây thơ mà kiên định lên tiếng: “Chỉ cần Alice đại nhân yêu cầu, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. Tôi cáo lui trước.”

Vừa dứt tiếng cái, Anral đã xách váy chạy bước nhỏ đi mất, trên đường đi còn chân nam đá chân chiêu, suýt nữa là ngã sấp xuống.

Giang Lăng chìa tay, suýt nữa là gọi người ta lại.

Cuối cùng, đành trơ mắt nhìn Anral rẽ ngoặt, chạy mất dạng.

Thế là, Giang Lăng một lần nữa rơi vào sự chột dạ và lúng túng.

“Alice.”

Giang Lăng quay lại.

Mai Sơ Viễn ngẩng đầu: “Nàng nói rất đúng, ta sẽ cân nhắc thận trọng.”

“…Biết thế là tốt.”

“Có điều, nàng có thể nhận cái này được không?” Cậu thiếu niên mím môi, đầu ngón tay l*иg vào nhau.

Giang Lăng không kháng cự được, gật đầu thật nhanh: “Được được được.”

Mai Sơ Viễn cuối cùng cũng cười, nhưng nụ cười lần này giữ ý hơn một chút, chỉ có khóe môi cong lên, vừa rụt rè vừa xinh đẹp: “Ta đeo giúp ngươi.”

“Tay~” Y chớp mắt.

Giang Lăng nằm bò trên quan tài, chìa tay ra theo bản năng.

Ngón tay của cơ thể này mảnh dẻ thon thả, mang cảm giác đẹp mà lạnh lùng như chủ nhân của nó.

Khi Giang Lăng thả lỏng ngón tay, Mai Sơ Viễn thò ngón trỏ ra, ấn một cái lên lòng bàn tay Giang Lăng như đang thăm dò tay cậu có mềm không, có được đáp án rồi lại rụt trở về, như những gì Giang Lăng nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.

“…”

Giang Lăng ngơ ngác.

Mai Sơ Viễn rút sợi dây đỏ từ lòng bàn tay ra như không có chuyện gì, vòng sợi dây qua cổ tay Giang Lăng, thắt lại một cách khéo léo.

Khi Mai Sơ Viễn buông tay ra, trên cổ tay trắng xám của Giang Lăng thêm một sợi dây đỏ, trên sợi dây là viên ngọc màu xanh, trong vắt dịu dàng, tựa như chính Mai Sơ Viễn vậy.

“Xong rồi.”

Mai Sơ Viễn lộ vẻ hài lòng, y lùi ra sau một bước, dịu dàng hỏi: “Nàng xem thử xem có chỗ nào cấn vào da không?”

Giang Lăng cúi đầu nhìn, không đành lòng làm y mất hứng, bèn gật đầu: “Không.”

Cậu dừng lại một chút rồi bổ sung hai chữ: “Rất đẹp.”

Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng Giang Lăng vẫn nhìn thấy rất rõ, sự tủi thân đọng mãi trên mặt Mai Sơ Viễn vì Giang Lăng từ chối, lúc này, đã hoàn toàn xóa nhòa.

“Ta đi trước đây.”

Mai Sơ Viễn đứng dậy, đi về phía cửa.

Y quay lưng về phía Giang Lăng, dáng người thẳng tắp như lan như trúc, đó là khí chất mà huyết tộc không có.

“Alice.”

Trước khi bước ra ngoài cánh cửa sắt, y vịn khung cửa lạnh, quay đầu nhìn lại: “Ừm… nếu lần sau nàng vẫn đau đớn như vậy thì có thể tìm ta, ta muốn giúp nàng.”

“…”

Giang Lăng như ngửi thấy hương rượu thơm nồng nhất, không nhịn được mà liếʍ môi.

Tối qua, khi vị ngọt của máu lan ra trên đầu lưỡi, mùi vị ấy khiến người ta nghiện chẳng khác nào thuốc độc.

Hệ thống ở bên cạnh nhắc một câu: “Kí chủ, chúc mừng anh thu được hai phần “đồ ăn”, đêm nay anh định thưởng thức ai trước?”

Tim Giang Lăng khẽ động, trả lời không chút do dự: “Mai Sơ Viễn…”

Sau đó, lập tức phản ứng lại, vùi cả người vào trong tấm chăn nhung: “Thứ này mà cũng nghiện được á???”

Khiến cậu nếm một lần rồi, sẽ chẳng còn muốn thử máu của ai nữa.

Huyết tộc cực nhạy tin tức, vụ ầm ĩ trong bữa tiệc gia tộc Grimm kia chẳng mấy chốc đã lan đến tai toàn bộ huyết tộc cấp cao.

Trong bữa tiệc, thú cưng của Cifer xổng ra, bị huyết tộc có mặt nếm thử, cuối cùng Cifer động tay động chân… mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ.

Thân phận và sức mạnh của Cifer đủ để khiến hắn không phải chịu tội vì mấy việc vặt ấy, tất nhiên chẳng ai quan tâm.

Điều các huyết tộc cấp cao quan tâm chính là chuyện xảy ra ở phòng cho khách.

Cifer đang ân ái với thú cưng của mình thì bị vị hôn thê của mình bắt gọn, cuối cùng, trong cơn tức giận, Alice đã hủy hôn… cái này thì to chuyện rồi.

Tất cả các chàng trai cô gái ái mộ Alice hoặc Cifer đều vui mừng điên cuồng cả một đêm.

Công tước hoặc trưởng lão nắm quyền cao chức trọng thì suy nghĩ nhiều hơn, nghĩ xem nên lôi kéo ai, nên đè đầu ai, có thể chiếm lợi được từ ai.

Nhưng, đối với người trong cuộc mà nói thì chuyện này không tốt đẹp gì.

Alice là “người bị hại”, trưởng bối gia tộc Ellen nhiều nhất chỉ gọi cậu sang, nhắc vài câu là không nên làm to chuyện lên như thế, lựa lời khuyên bảo, sau này đường ai nấy chơi, không cần phải nổi cáu lên như vậy.

Cuối cùng bất lực thở dài, hôn sự hủy rồi thì thôi, huyết tộc cấp cao không phải chỉ có mình Cifer, nhưng đối với gia tộc Ellen mà nói, Alice là độc nhất vô nhị, không thì đã chẳng để Alice trở thành thành viên trong nhóm mười hai trưởng lão.

Bên Cifer thì gia tộc Doria cũng thể hiện sự thấu hiểu và khoan dung. Cifer vốn luôn phong lưu đa tình, xảy ra chuyện như vậy… nói thật, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhiều nhất chỉ bảo hắn giữ ý chút thôi.

Nhưng, có một điểm, gia tộc Doria không thể nhịn được.

Trong mắt huyết tộc cấp cao, con người là sinh vật cực kỳ thấp hèn. Vì loại sinh vật này có cuộc đời vô cùng ngắn ngủi, thậm chí còn chẳng sống qua được trăm năm.

Huyết tộc gắn mác cho con người là “đồ ăn”.

Cifer nuôi một con người làm thú cưng chẳng sao, nhưng hắn vì con thú cưng đó mà làm hành động gia tộc Doria không thể hiểu được, thế nên gia tộc Doria không thể nhịn được.

Thế nên, các trưởng bối trong gia tộc Doria chỉ có một ý kiến, muốn Cifer mau chóng đưa trả Ansaiah, đổi “đồ ăn” kia về xong gϊếŧ luôn cho gọn.

Đối diện với các vị trưởng bối, Cifer chỉ cần gật một cái là chuyện này qua luôn, nhưng Cifer lại đút tay túi áo, trả lời trớt quớt: “Ta sẽ không gϊếŧ cô ấy đâu.”

Trước cơn tức giận của trưởng bối, Cifer cười khẽ: “Con người thấp hèn, thế thì để cô ấy trở thành huyết tộc đi, không phải được rồi à?”

Bóng đen lướt qua khoảnh trăng khuyết, trong không trung vọng đến tiếng dơi kêu.

Giang Lăng không có việc gì, cứ nằm trong quan tài nghỉ.

Vì có tiếng dơi, hệ thống dùng trang sách cọ vào má Giang Lăng, gọi: “Kí chủ, đây là lá thư mời thứ mười chín rồi.”

Giang Lăng còn chẳng buồn nhấc mí mắt, chỉ ừ một tiếng.

Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau đã có ba tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng nói vui vẻ của người hầu gái: “Chủ nhân, gia tộc Great đưa thư mời tới.”

“Từ chối.” Giang Lăng chắc nịch.

Cô hầu mang phong thư rời đi, tiếng bước chân càng lúc càng xa, ra khỏi phạm vi thính lực của Giang Lăng.

Hệ thống lại dụi dụi Giang Lăng: “Kí chủ, anh thực sự không ra ngoài à.”

“Không đi.” Giang Lăng ngước mắt, “Ta cũng chẳng phải Alice thật, đi tiệc xem mắt làm gì, từ chối được thì từ chối hết đi.”

“Đó là anh may mắn gặp được Mai Sơ Viễn thôi.”

Kinh thư mở ra, trên mặt giấy ố vàng là nội dung nguyên tác, trong nguyên tác, Alice hủy hôn rồi quả thực đã tham gia rất nhiều tiệc xem mắt. Dù gì thì sức khỏe của nàng không thể để lâu được, nhất định phải mau chóng tìm một huyết tộc cấp cao ưu tú để thành hôn.

Nhưng có lẽ Alice là kiểu người muốn mà không có được thì nhất quyết phải đoạt được, thậm chí là không từ thủ đoạn.

Cifer không cần nàng, mà lại thích một “con người thấp hèn”, nàng lại càng muốn có được Cifer.

Thế nên, sau những cuộc xem mắt, nàng cảm thấy chẳng ai có thể sánh bằng Cifer, thế là lựa chọn một mình lặng lẽ nén nhịn cơn đau.

Nhưng Giang Lăng gặp may, cậu gặp được Mai Sơ Viễn, đồng thời đối phương cũng chịu để cậu cắn, cậu không cần phải chịu đau nữa.

Giang Lăng không thèm để ý, hệ thống tự lèm bèm: “Giải huyết chú cần máu của huyết tộc cấp cao mới có thể giảm bớt, thực ra cũng không sai, chỉ là bug thôi, trong nguyên tác cũng chẳng có dị tộc gì.”

“Chắc là duyên phận.” Giang Lăng cuối cùng cũng chịu trả lời.

“Không phải anh không cần y à?”

“Đồ ngon như thế, không cần là bị ngu.”

Hệ thống cạn lời: “Thế lúc trước anh từ chối làm gì?”

Giang Lăng im lặng một lúc rồi mở mắt ra, xua tay với hệ thống: “Ta chỉ cần một cái phiếu cơm thôi, nhiều nhất thì yêu qua đường rồi phủi mông bỏ đi, dù gì thì ta hoàn thành nhiệm vụ cái là đi luôn mà, không hoàn thành được nhiệm vụ thì chết. Còn Mai Sơ Viễn trông có vẻ là người không chơi được, thế nên ta không thể hại y.”

“Có vẻ… rất có lý.”

“Có một câu càng có lý hơn.” Giang Lăng dừng lại rồi nói nhỏ, “Alice là con gái, trong mắt Mai Sơ Viễn, cũng là con gái, nói cách khác, y thích con gái, ta đàn ông con trai tốt nhất đừng làm y buồn nôn thì hơn, lỡ mà tạo ám ảnh tâm lý không thể tháo gỡ cho y, thế thì mắc tội còn gì?”

“Có vẻ đúng.”

Giang Lăng nghiêng đầu, mái tóc xoăn dài rơi trên khóe mắt: “Ta chỉ muốn tốt cho y thôi.”

“…”

Hệ thống: rất có lý.

Hệ thống đã bị phỉnh phờ xong, không hề nghĩ đến khả năng “Giang Lăng có thể nói thẳng với Mai Sơ Viễn”, lửng lơ một bên mà cảm thán: “Nếu kí chủ anh có thể bỏ cái từ “phiếu cơm” kia đi, thì anh có thể từ đồ khốn nạn biến thành người đàn ông tốt rồi đấy.”

“Quá khen quá khen.”

Trong lúc Giang Lăng đang nói chuyện linh tinh với hệ thống, tiếng bước chân một lần nữa vang lên, sau đó là giọng cô hầu: “Chủ nhân, trưởng lão Jessica đến rồi, đang ở phòng khách…” chờ…

Cô hầu không nói hết, bởi vì cô vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy gương mặt đẹp trai phong lưu của Jessica.

“Alice ở đây à?” Jessica chớp mắt với cô hầu, trước ánh mắt kinh hoàng của cô hầu, hắn giơ tay đẩy cửa ra.

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng Alice.

“Jessica? Hắn đến làm gì? Chắc chẳng có chuyện gì tốt lành đâu, đuổi luôn đi.”

“Alice, tôi nghe thấy rồi nhé.” Jessica cố ý dài giọng.

Giang Lăng nằm nhoài trên quan tài mà cười: “Thì cố ý nói cho ngươi nghe mà, dù gì cũng phải giữ khoảng cách chứ.”

“Cô biết tôi đến làm gì à?”

“Không cần đoán cũng biết.” Giang Lăng nhếch môi, “Xem mắt hả.”

Không thì Jessica sớm không đến muộn không đến, cứ phải đến vào cái lúc này?

Jessica đi nhanh đến, ngồi lên thành quan tài, cười nói như anh em tốt: “Xem ra tôi không phải người đầu tiên rồi.”

“Cũng không phải người cuối cùng.”

Jessica bất lực cảm thán: “Cái tính tùy tiện cà khịa người ta này của cô, thực sự không có ý định sửa à?”

Vài cánh hoa hồng rơi cạnh quan tài. Jessica tiện tay nhặt lên, thổi một hơi, cánh hoa liền bay lên, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Khi cánh hoa bay lên, Jessica đè giọng: “Xem mắt cái gì, chỉ là tiện thể thôi, nếu hai chúng ta có thể thành cặp thì đã không cần chờ đến hôm nay. Chỉ có thể nói, tôi ngồi nghĩ lỡ mà sau này phải lấy cô, nghĩ thôi đã thấy trời long đất lở, đến uống máu cũng chẳng thấy ngon.”

“Có gì thì nói nhanh.” Giang Lăng nhấc mí mắt.

“Tôi đến tìm sứ giả dị tộc.” Jessica giật giật rèm mi dài, “Nguyên lão sắp xếp nhiệm vụ mới, muốn tôi với Perta liên thủ, thuyết phục sứ giả ký hiệp ước.”

“Tính tình Perta cũng ổn.”

“Tôi sắp bị hắn làm tức chết rồi.” Jessica nhún vai, “Quả nhiên là tôi với hắn không nói chuyện được với nhau mà, thế là đánh cược xem ai có thể ký hiệp ước trước, tôi với cô quan hệ tốt, thế nên tôi sang trước xem thế nào, chắc ngày mai hắn cũng đến đấy.”

Giang Lăng xoa đầu mày: “Chắc là hắn chê ngươi phiền thôi. Được rồi, ngươi tự đi kiếm y đi, ta không cản đâu.”

Dù gì, Jessica cũng là kẻ lắm lời.

Cô hầu gái dẫn Jessica rời khỏi tầng hầm, chắc là đi tìm Mai Sơ Viễn rồi.

Căn hầm cuối cùng cũng coi như yên tĩnh.

Giang Lăng lại lười biếng nằm về trong quan tài.

Jessica có vẻ tiến triển không thuận lợi lắm, hôm sau, Perta đến thật. Vị huyết tộc mát tính này lúc rời đi, trên trán còn nguyên mồ hôi lạnh, tâm trạng vô cùng tệ.

Jessica thấy Perta cũng thất bại, lòng lại khoan khoái, lại đi tìm Mai Sơ Viễn.

Đi qua đi lại, cuối cùng ăn vạ luôn ở gia tộc Ellen.

Ba ngày, chớp mắt cái là qua.

Mặt trời vừa mới xuống nơi chân trời, hơi nóng vẫn chưa tan hết, đằng chân trời vẫn còn một vầng ráng đỏ, một bóng đen lao ra từ trong áng mây lửa, bóng đen lớn dần, cuối cùng dừng lại trên lãnh địa gia tộc Ellen.

Cifer hạ đất trước, phía sau là Ansaiah. Ansaiah hoàn toàn nguyên vẹn, chắc là vì không thể hầu hạ Alice tốt nên ăn không ngon ngủ không yên, mặt trông hơi tiều tụy.

Người hầu dẫn đường, Cifer theo sau cùng, ba người cùng đi về phía tầng hầm của Alice.

Trong vườn hoa, Jessica nấp dưới bóng cây, cách đó không xa là một cái bàn đá tròn, trên bàn đá là một tập giấy, Mai Sơ Viễn ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm bút lông ngỗng, đang luyện chữ.

Jessica cố gắng bắt chuyện với y, thiếu niên này có bộ dạng rất chịu lắng nghe, nhưng đến điểm mấu chốt thì chỉ cong khóe môi, nở nụ cười lịch sự, không cho bất cứ câu trả lời mang tính khẳng định nào.

Lăn lộn ăn vạ hai ngày trời, Jessica chưa từng thấy y có biểu cảm nào khác.

Đám Cifer đến nơi, Mai Sơ Viễn đang xếp lại chữ mẫu, nghe thấy tiếng động, y liếc nhìn về phía bên kia theo bản năng.

“Jessica, có thể thỉnh giáo một vấn đề không?”

Mắt Jessica sáng rực lên, hắn sấn đến trước mặt Mai Sơ Viễn: “Ngươi nói đi.”

Y cong khóe môi, cười hỏi: “Hẹn cᏂị©Ꮒ là gì?”