Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Hôm Nay Lại Cảm Thấy Mình Chọn Đúng Người

Chương 155:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tên đại vương lúng túng, đôi mắt rực tím của hắn phản chiếu những con người nhỏ bé:" Cái quái gì vậy.. Chúng mày, chúng mày từ đâu chui ra thế hả"

Lục Dao nheo mắt, cơ thể đau đớn đến nỗi nàng cảm thấy tầm nhìn mờ dần.

NHƯNG!

Khi Lục Dao vừa quay sang phía chú rồng Gaslot một cách khó khăn , bước đi chầm chậm của lão già tóc bạc đang tiến về phía Bình An khiến nàng bỗng trở nên âm trầm.

" AAAAAAAAA"

" AAAA"

Tiếng hét ấy lớn đến nỗi, tất cả những người xung quanh đều hướng mắt nhìn lên. Từ Khiết nhanh nhẹn lộn nhào, nếu chậm một chút có lẽ anh sẽ bị cái rễ khổng lồ này đè nát.

Toàn bộ đám rễ khổng lồ vừa trói Lục Dao bị đứt thành trăm mảnh, rơi xuống như mưa.

Một luồng ánh sáng màu tím bao quanh Lục Dao, cơ thể nàng ấy bay lơ lửng trên không trung. Đôi mắt sắc lẹm và ngoan độc đến đáng sợ. Mái tóc đen không biết tuột ra từ bao giờ, cứ bay phiêu phiêu trong gió.

Bấy giờ, ai cũng đang ngỡ ngàng thì Lục Dao đã dịch chuyển đến chỗ Bình An từ bao giờ. Nàng ôm chặt cô vào lòng, giống như một con hổ bảo vệ gia đình của nó.

Gaslot phấn khích, hai cánh nó đập mạnh đến mức cuồng phong tuôn trao. Lục Dao lia tay, lập tức lưỡi khí không màu không vị xẹt qua, khiến tất cả đều ngã về sau. Nếu ai xấu số, thậm trí còn rơi từ trên toà tháp xuống chết tươi.

" ĐỪNG ĐỘNG VÀO ĐỒ CỦA TA" Lục Dao gằn giọng, nàng đứng trên lưng rồng, hai tay cẩn trọng bế Bình An. Hình ảnh đó.. thực sự quyền lực.

------------

Cách đây khoảng chục năm

Tại thành phố Sơn Hà.

Trong sân nhà nọ, có ba đứa trẻ đang chơi với nhau.

Cô bé có mái tóc đen trông lớn nhất vừa nhai kẹo vừa xúc những thìa cát vào trong lọ. Cậu em mặc áo cộc bật cười khanh khách, nó chỉ vào lâu đài được đứa trẻ còn lại xây lên:" Hahaha, của anh hai xấu quá đi mất"

" Xấu gì chứ, đây chính là vương quốc của quý là Lục Thanh Kiêm ta đây" Nó bĩu môi, không chịu thừa nhận sự chê bai đến từ cậu em trai.

" Lêu lêu, đồ toà tháp xấu mù" Cậu em trai út vẫn bỡn cợt lè lưỡi, khıêυ khí©h anh trai mình.

Thế rồi, cả hai cậu con trai nhào vào nhau đánh đấm túi bụi.

Cô chị cả thấy vậy, vội vàng chạy đến:" Này, dừng lại..."

" AAA" Cậu em út bỗng hét toáng lên, nó nhìn tia sáng từ tay chị gái vừa chiếu vào chân mình khiến máu chảy thành dòng, một miếng thịt lớn bị khoét ra.

Người anh trai thấy thế, run rẩy gọi lớn:" Mẹ! Ba! Chị Lục Dao làm em chạy máu, chảy... chảy nhiều máu quá"

Đột ngột, cặp vờ chồng từ trong nhà chạy ra, cả hai thẫn thờ trước khung cảnh trước mặt.

Bà mẹ bế cậu con út lên, khóc lóc chạy vào nhà. Theo sau là anh trai và bố, còn Lục Dao... tái xanh mặt, nàng nhìn xuống ngón tay vẫn y như thường của mình mà trong lòng giật thót.

Sau đó...

" Đò xui xẻo! Đồ ác quý, mau cút đi, cút đi" Người mẹ phát điên phát rồ sau khi hay tin chân của cậu con trai út không thể chữa trị và phải cắt bỏ. Bà ta như mất đi lí trí, túm lấy tóc Lục Dao giựt mạnh.

Làm sao có thể tưởng tượng nổi, một người mẹ lại thốt ra những lời cay độc như vậy đối với cô con gái của mình.

Lục Dao hoàn toàn sợ hãi, nước mắt chảy ra dàn dụa. May mắn, ông bác sĩ kịp cản lại.

Nàng run rẩy tiến về phía người đàn ông, giọng nói nghẹn ngào:" Bố.. "

" Chát!"

Một cái tát mạnh đến mức khiến Lục Dao ngã lăn xuống đất, khuôn mặt nhỏ bé của nàng phồng rộp lên vì đau, vì rát.

Người em trai nằm trên giường nhìn chị gái với ánh mắt cay độc. Một đứa trẻ lại có thể dùng cái nhìn ngoan độc với chị mình như thế, đủ hiểu nó uất hận đến nhường nào.

Nó mất đi một cái chân rồi! Nó sẽ tàn phế cả đời. Làm sao mà không tức giận được cơ chứ..

Lục Dao loạng choạng đứng dậy, vừa định nói thì bàn tay khổng lồ ấy lại chuẩn bị dáng xuống. Không như lần trước, Lục Dao dơ hai bàn tay nhỏ lên, hét lớn:" Tránh.. tránh xa con ra"

" Bùng!!!"

Cả căn phòng hoàn toàn bị thiêu rụn, những người xung quanh ngã lăn ra đât với cơ thể đầy máu và vết rách. Lúc này, Lục Dao rùng mình nhìn những gì mình vừa gây nên, bỏ chạy thục mạng... chẳng giám nhìn lại.

Đến khi Lục Dao về nhà một lần nữa, nàng bị gia đình cưỡng chế dùng ma thuật đuổi đi. Cuối cùng, một đứa trẻ 14 tuổi lang thang khắp nơi, chẳng một xu dính túi.
« Chương TrướcChương Tiếp »