Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Hôm Nay Lại Cảm Thấy Mình Chọn Đúng Người

Chương 135: Tà Miên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Dao đi theo chỉ dẫn của la bàn đến một cái vực sâu. Phía kia sương mù dày được, cỏ dại mọc kín lối khó trách nơi đây phị giáo viên cấm ra vào.

Lâm Huy vươn người nhìn xuống dưới, cậu chống tay vào thân gỗ rồi lắc đầu cảm thán:" Kiểu này chỉ có thể bay qua thôi"

Nhóm nam nữ chính liếc nhau thầm đồng tình, nhưng lúc họ thi triển ma thuật thì Lục Dao lại xoa xoa cổ tay cười khẩy.

Chưa đầy một giây, họ mới nhận ra sức mạnh đã bị kết giới tàn hình ngăn chặn, cơ thể bật khỏi không trung rồi đập người xuống mặt đất.

" Ngu xuẩn" Nàng ung dung bức tưới, ngón tay xinh đẹp khẽ chạm lên hư vô. Trước mắt Lâm Huy còn cả một cái khiêng có hình thù xoắn ốc, mạch đỏ chạy quay tạo thành chữ " Hắc" khiến cậu há hốc mồm:" Thế này.. thế này cũng quá mưu mô rồi"

Nhưng Lục Dao lại không nghĩ vậy. Nàng chùm mũ áo lên đầu, mái tóc tựa nhung lụa bị che đi phân nửa, chỉ còn vài sợi đen óng rơi trên bả vai gầy. Giọng nói vừa thật vừa tàn nhẫn:" Tại ngươi đần, chứ đổi lỗi cái con khỉ"

" Ngày cũng đâu cần tàn nhẫn vậy" Lâm Huy không cam lòng thầm thì, thấy đôi mắt cẩm quỳ của đại pháp sư nheo lại, cậu vội im miệng.

Bạch Uyển chạm vào sợi dây leo bị úa tàn, nàng đặt Oro nằm vào chiếc túi to của mình:" Chỗ này... cũng giống đêm hôm qua bị đánh cắp sự sống rồi"

" Ừm! Còn có mùi hôi rất đặc trưng" Ngự Giang dạo quanh một vòng, y vốn là con trai trưởng trong gia đình chuyên nghiên cứu thảo dược. Thấy cây cỏ có hiện tượng lạ, y cũng sớm ngắt được vài mẫu lá làm thí nghiệm.

Ngự Giang lục lọi trong chiếc balo màu nâu của mình lấy ra lọ thuốc trong suốt khá nhỏ. Lâm Huy phụ giúp cho mấy cái lá vào... kết quả thấy chúng sủi bọt như điên, sắc xanh vốn có liền đổi đen, nhìn cực kì điêu tàn.

" Quả nhiên..." Ngự Giang xiết chặt nắm đấm, lắc lắc cái lọ cho toàn bộ chất độc đều lắng xuống.

Từ Khiết chầm chầm lại gần cái thân gỗ sần sùi, cậu không nhanh không chậm dựt đứt một cây có lên. Rễ nó.. chỉ có một chân duy nhất cắm sâu vào lòng đất dù có dùng móng tay cũng chẳng ngắt được.

Xem ra đây là đường truyền nối đến nơi nhận chất dinh dưỡng.. nhưng làm sao để đến đó mới là quan trọng.

Bạch uyển chống tay lên cằm, nàng nghi hoặc chỉ vào cái lá đó:" Hình như lúc chiếc khinh khí cầu đó rơi xuống cũng có vài vụn lá rơi ra, các cậu có nhớ không?"

" làm gì có, cậu nhớ nhầm à?" Lâm Huy ngồi xổm xuống bảo khiến Ngự Giang cũng chợt nhớ ra gì đó:" Ừ ừ! Có mà, lúc đấy tôi còn tưởng là do gió to nên lá rụng. Nhưng mùi thì.. quá hôi, phần cuống lá có phần thâm đỏ. Chuyện này.."

Lục Dao nhếch môi, tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế này mà vẫn còn cười được:" Các ngươi không cút về nhanh thì đám chuột nhắt đó sẽ thành con rối đấy"

Mọi người trố mắn nhìn nàng, Từ Khiết run rẩy nói, đôi mắt ngày thường lạnh nhạt có phần giao động:" Ý ngài là.."

" Bị điều khiển rồi, lá độc hít vào gây mất lí trí. Xem ra bọn chúng cũng chơi trò có bài bản cả đấy" Lục Dao trầm giọng tiếp lời.

" Nhưng.. làm sao trong lá lại có độc được?" Lâm Huy méo miệng tiến tới hỏi nàng. Lục Dao cũng tiền thể nhặt cái lá có màu xẫm hơn lên rồi đưa vào mũi cậu"

Lâm Huy còn đang định tránh né thì đầu óc bỗng choáng váng, hai mắt xoay tròn như cái lốc xoáy. May mắn Lục Dao nhanh tay tát cho cậu một chứ không cũng bị điều khiển rồi.

" Chúng dùng mùi hương đặc biệt, từ mũi ngửi vào sẽ truyền đến hệ thần kinh và sinh sôi ra côn trùng có tính kịch độc cao. Chỉ vài giây là nó có thể phá huỷ lí trí.. gọi là thuật Tà Miên" ngừng một chút:

" Trước đây ông nội tôi kể bà nội cũng vì bị loại thuật thôi miên này mà mất đi lí trí, đêm đến châm lửa đốt nhà. May sao người hầu tay nhanh mắt thấy đã kêu ầm lên. Sau đó ông đã cố gắng tìm cách giải trừ.. chỉ là được nửa chừng liền lâm bạo bệnh qua đời. Mẹ tôi nói ông đã ghi lại những gì tích góp được trong một cuốn sách cũ, có thể nó sẽ giúp ích cho chúng ta" Ngự Giang chỉ tay lên không trung vội vã bảo.

-----------

Nội dung và hội thoại chỉ mang tính chất viễn tưởng, không có thật.
« Chương TrướcChương Tiếp »