Chương 129: Lộ diện chân tướng

Lục Dao nằm dài trên sofa, mái tóc đen rũ xuống tấm lưng cánh bướm thập phần yêu mị. Đôi mắt cẩm quỳ hờ hững mang hét kiều nhan:" Ồn quá!"

Oro và Hắc Xà đang chơi đuổi bắt, nghe thấy nàng cằn nhàn thì vội ngồi im một chỗ ngậm miệng. Lục Dao tặc lưỡi gác chân lên thành ghế.

Không hiểu sao linh thú của hạt đậu ( Bình Anh) lại ở đây. Toà tháp ma thuật này chỉ có nàng và rắn đen ra vào tuỳ ý. Chắc chắn là Hắc Xà dẫn tới rồi... thật vô phép tắc.

Bỗng... Oro gầm gừ kêu lên, cơ thể nhỏ bé ngà nhào xuống đất. Nó run lên từng hồi, cả người co quắt đầy đau đớn. Đồng tử hổ phách nheo lại vì nỗi thống khổ từ l*иg ngực càng ngày càng bùng phát.... nó rên ư ử vì sắp không chịu nổi.

Lục Dao ngồi bật dậy, môi nhạt để lộ răng nanh nghiến chặt:" Chết tiệt! tiểu nha đầu đó có vấn đề rồi" Linh thú và chủ nhân có mối liên kết mạnh mẽ. Một trong hai bị tác động sẽ chuyền cho đối phương nếu cả hai " đồng nhất".

Hắc Xà xì xì bò quanh Oro, hiếm khi nó bày ra vẻ mặt lo lắng. Nhìn cáo nhỏ gào thét đến khàn giọng, Lục Dao ra lệnh vòng ma thuật dịch chuyển đến chỗ Bình An. Thế nhưng....

----------

Khói mù tan dần, đám người liên tục ho khù khụ như hít phải khí độc. Bạch uyển chống tay lên đất, ánh mắt co lại vì tình cảnh hỗn độn trước mặt.

" Có... có sao không?" Lâm Huy vuốt tóc ra sau, quay lại hỏi.

" không sao"

Bạch Uyển đảo mắt khắp nơi, miệng lắp bắp:" Bi.. Bình An đâu?" Ba nam chính cũng nhìn quanh.... nhưng xót lại... chỉ có chiếc kẹp tóc phô mai rơi dưới chân....

" Rõ... rõ ràng vừa nãy cậu ấy còn ở đây...?" Ngự Giang nhíu mày, nhắt kép tóc kiểm tra.

Ánh sáng từ chỗ đất trống loé lên... Lục Dao ẩn ẩn hiện hiện, nhìn như một vị thần hạ thế. Trên tay nàng " xách" Oro đang kiệt sức vì đau đớn, trên cổ có Hắc Xà bò quanh.

Nam nữ chính nhận ra ngay, vội chạy tới gần nàng dù mọi người tỏ ra kinh hãi và nghi hoặc trước thế lực của mỹ nhân bí ẩn.

" Ngài.... ngài đang giữ linh thú của Bình An?"

Thay vì trả lời câu hỏi của Bạch Uyển, Lục Dao lạnh giọng mấy phần ra lệnh:" Bình An đâu?" khiến cơ thể họ bật giác run lên:" Chúng tôi.. không biết"

Ánh mắt cẩm quỳ phát sáng dưới đêm đen, dường như muốn thăm dò hay nhìn thấu lời nói của Lâm Huy:" Đám người ngu xuẩn!"

Kể cả nàng có chửi, có đánh... họ cũng đâu thể làm gì. Bình An mất tích rồi... một phần là do họ.

Lục Dao phẩy áo choàng, ném ra một viên ngọc màu xanh biển. Lập tức những chiếc gai mọc ra, mặt đồng hồ hiện lên với ánh sáng rực rỡ.

" Đồng hồ thời gian?" Món bảo bối đi vào truyền thuyết với khả năng xem lại quá khứ, bây giờ đang trong tay nữ đại pháp sư. Trời ơi! Rốt cuộc nàng sở hữu bao nhiêu cực phẩm vậy?

Trên màn hình chữ thập, cảnh sắc ban nãy được tái hiện....

Sau khi chiếc đèn l*иg màu xanh thả khói mù xuống, một đám người áo đen cười gian bước ra. Bình An vốn đã bị cơn đau cướp đi lí trí mà khóc nấc lên từng hồi. Thấy chúng lại gần mình, cô vội dùng chân đá lên thì những dây leo ma thuật trói lại rồi xiết lấy xiết để. Mặt mày cô tái mét rồi dần thϊếp đi... Bọn áo đen kéo cô lên chiếc đèn l*иg, trong giây lát dịch chuyển mất tăm hơi.