Chương 11: Xử Lý Vết Thương

Vết thương trên người Lục Ngạn không ít, lớn nhỏ đều có, nặng nhất có lẽ là vết dao dưới bụng.

Lạc Yên cẩn thận khử trùng qua miệng vết thương, sau đó lại nghe theo lời hệ thống từng bước xử lý vết thương cho anh.

Đồ hệ thống đưa cho không hổ là vật đến từ tương lai, khả năng cầm máu nhanh hơn những loại thuốc khác rất nhiều, chỉ sau vài phút ngắn ngủi máu trên vết thương đã không còn chảy, điều này làm Lạc Yên không khỏi cảm thán trước công dụng thần kỳ của thuốc trong hệ thống.

.

Xe ô tô chạy đến một bệnh viện nhỏ ở phía ngoài thành phố, bác tài xế đem xe đỗ ở khu gửi xe bệnh viên sau đó lại giúp Lạc Yên đem người bị thương nhập viện.

Mặc dù là bệnh viện nhỏ nhưng thao tác làm việc của họ cũng không hề kém cạnh với những bệnh viện lớn trong thành phố, Lục Ngạn được họ đem đi kiểm tra toàn thân sau đó lần nữa chữa trị vết thương trên người anh.

Vết thương tuy không phải ở nơi trí mạng nhưng bởi vì mất máu quá nhiều cũng với ngâm nước mưa một thời gian nên khiến cho việc chữa trị khó khăn thêm một chút.

Cũng may trước khi đến đây, Lục Ngạn đã được sơ cứu qua một lần nên giúp đỡ không ít vào công cuộc chữa bệnh của bác sĩ.

Đợi đến khi xác định người bệnh đã không còn vấn đề gì đặc biệt nguy hiểm thì lão Trần mới cởi bỏ bao tay bước ra khỏi phòng khám.

"Được rồi, người bệnh cần ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, may là có người trước đó đã khử trùng vết thương nếu không có lẽ sẽ hơi phiền phức." Thanh âm khàn khàn của vị bác sĩ trung niên vang lên.

Nghe được lời của bác sĩ, tảng đá lớn trong lòng Lạc Yên cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Cô cúi đầu chân thành cảm ơn người bác sĩ trước mặt:

"Cảm ơn ạ."

"Không có gì, cháu sơ cứu rất tốt, từng học qua rồi sao?" Lão Trần ban nãy đã nhìn thấy vết máu loang lổ trên tay cô gái nhỏ, rõ ràng miệng vết thương trên người Lục Ngạn chính là do cô băng bó, điều này làm ông không khỏi ngạc nhiên.

Cô gái này thoạt nhìn còn chưa trưởng thành, vậy mà lại có thể can đảm xử lý vết thương thuần thục như vậy, thật khiến cho người ta phải có một định nghĩa khác về những những đứa trẻ thời nay.

"Trước đó từng được một trưởng bối trong nhà chỉ dạy ạ." Lạc Yên nói dối không chớp mắt.

Lão Trần nghe vậy cũng không hòi gì thêm, quả thật ông đã tin lý do này của cô, dù sao nếu không có trưởng bối trong nhà chỉ dạy thì không thể thuần thục xử lý vết thương như vậy.

Trong đầu ông đã sớm nhận định rằng, người nhà Lạc Yên cũng giống như ông, đều làm trong ngành y cho nên mới có thể đào tạo ra một tiểu bối tài giỏi như vậy.