Chương 70: Ta thật lòng yêu nàng

Tính của cô rất thẳng thắn, một khi đã không thích dù có chết cũng không thay đổi. Cũng vì tính cách đó mà hệ thống xuyên không ở đây lúc nào cũng nhắc nhở cô, đưa ra lựa chọn đúng đắng để thoát khỏi đây.

Mỗi ngày cô đều nghe giọng nói của hệ thống, câu nói cứ lặp đi lặp lại khiến cô thuộc nằm lòng.

"Manh Tử Ngọc, nam chính hiện giờ đã dành tình cảm rất lớn cho bạn, hãy tận dụng cơ hội này để hoàn thành nhiệm vụ."

Hoặc là...

"Manh Tử Ngọc, tuyến nam phụ của bạn không mấy phát triển, bạn có thể cân nhắc tuyến nam chính."

Cô phải cân nhắc như thế nào đây? Trước khi đến với thế giới này cô đã rất ghét Minh Hiên Nhiên, bởi trong cốt chuyện hắn là một kẻ bạc nhược, yêu nhưng không chịu thừa nhận, đợi đến khi người mất thì đã muộn màng.

Hiện giờ, khi cô đích thân trải nghiệm cô càng rõ hơn về con người hạ lưu của hắn, không chỉ bạc nhược mà còn ích kỷ, tham lam. Chính hắn biến cô trở thành con rối, bảo cô phải cân nhắc tuyến tình cảm với hắn thì thật sự chẳng thể làm được.

Cộng thêm, cô vốn không muốn thân chủ chịu tổn thương từ hắn, chưa biết đến lúc nào hắn chán chê, sẽ đối xử tệ bạc với trái tim mong manh này, hệt như cách hắn đối đãi với nữ nhân hắn từng nói yêu nhất.

Âm Nguyệt Tuyết đã vì hắn mà bị giam lỏng, cả tình cảm cũng nguội lạnh theo thời gian. Một kẻ thay lòng đổi dạ như hắn làm gì có tình yêu khắc cốt ghi tâm để cô hoàn thành nhiệm vụ?

Nghĩ đến đó, Tử Ngọc vẫn là xua tay từ chối lời đề nghị của hệ thống, lắm lúc cô không muốn nghe, hệ thống vừa xuất hiện cô đã bịt hai tai mình lại.

Thời gian cứ thế trôi thêm một tháng, vì các chư thần trong triều thúc ép, Minh Hiên Nhiên miễn cưỡng phải đến các cung khác, ban phát sủng hạnh để mở rộng huyết mạch.

Tử Ngọc vẫn bị giam lỏng ở Hoàng Xuân điện, tuy nhiên cô không phải hầu hạ hắn thường xuyên, cũng không gặp hắn nhiều, đầu óc cũng đỡ mệt mỏi hơn.

Hôm nay lại đến ngày cô được thăm các con, vừa mới dùng bữa sáng xong cô đã hối thúc cung nữ trong Hoàng Xuân điện đưa cô đến Hoán Bích cung.

Lan phi là người nuôi dưỡng 2 con của cô, người này được hệ thống giới thiệu là một phi tần rất an phận, tâm địa lương thiện. Hai con của cô được Lan phi chăm sóc cũng coi như đỡ bớt một phần lo âu.

Mỗi lần đến thăm con, cung nữ theo sát sẽ không đi theo vào trong, cho cô có thời gian thoải mái với các con. Đó là đặt cách của Minh Hiên Nhiên cho cô, thêm phần trong Hoán Bích cung cũng có người của hắn, không sợ Tử Ngọc có thể ôm con bỏ trốn.

Tử Ngọc chơi với con trong sân, chỉ có ba người, Lan phi kia cũng rất tinh ý, mỗi lần cô đến đều trả lại không gian riêng cho ba mẫu tử. Tử Ngọc ở đó đến tận trưa, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có một mẩu giấy từ đâu rơi ngay vào chân.

Cô theo quán tính nhặt ngay mẩu giấy lên, may mà không có ai xung quanh, cô gấp gáp mở ra xem. Bên trong vậy mà lại là thư hàm của Từ Dạ Tuân gửi đến, người đã biết chuyện của cô từ lời Ninh Hà kể lại.

Từ Dạ Tuân đã âm thầm hợp tách với Kỳ Anh và Hoàn Nhan thừa tướng, tháng sau vào ngày đại lễ mừng tuổi cho của Hoàn Nhan thừa tướng, sẽ đưa Tử Ngọc trốn đi.

Hai đứa con của cô, Ninh Hà và cả Vô Tường và Tĩnh Nhi cũng sẽ được Kỳ Anh lén lút đưa đi.

Tử Ngọc đọc đến đây liền chấn động, không biết liệu đây có phải là một cái bẫy? Cô không dám suy nghĩ nhiều, nhanh chóng thủ tiêu bức thư. Vừa đúng lúc Lan phi cùng cung nữ vào trong tiễn cô về, chứng cứ cũng đã được xóa sạch.

Về đến Hoàng Xuân điện, cô rơi vào trầm tư đến tối, khi có âm có thanh quen thuộc truyền đến ý thức của cô mới được khôi phục.

"Tử Ngọc!"

Là giọng nói của nam nhân kia, mỗi lần nghe thấy cô lại ớn lạnh, hắn gấp gáp chạy vào trong, vừa nhìn thấy người liền bước tới ôm chầm.

"Tử Ngọc, ta nhớ nàng quá!"

"Buông ta ra!"

Vòng tay to lớn của hắn đối với nữ nhân khác có lẽ là niềm chở che cả đời, nhưng đối với Tử Ngọc là xiềng xích kinh hoàng, khiến cô chỉ cần bị hắn chạm vào liền nảy sinh phản ứng mãnh liệt.

Cô gian nan đẩy trước ngực tinh tráng, thế nhưng có dùng sức đến mấy đều vô dụng. Hắn ôm cô rất chặt, còn hôn vào cần cổ trắng thon như sứ của cô.

"Tử Ngọc, mấy ngày nay ta không đến với nàng, cho nên nàng giận ta sao?

Vừa gặp đã đuổi ta?"

- Giận?

Nghe buồn cười đến mức trào phúng, Tử Ngọc đấm ngay vào lưng rộng của hắn, cay nghiệt đáp.

"Minh Hiên Nhiên, ngươi lại mơ tưởng phải không?

Người không đến ta còn mừng, việc gì ta phải giận?

Ta còn mong ngươi cả đời này đừng tìm đến ta đấy!"

Tử Ngọc như muốn hét vào tai hắn, vùng vẫy bao nhiêu thì lại bị hắn siết chặt bấy nhiêu, hắn trơ trơ gương mặt chai như đá, phủ bên tai Tử Ngọc.

"Tử Ngọc, nàng và ta đều đã lớn hết cả rồi, sao nàng vẫn tính khí trẻ con thế kia?

Ta yêu nàng như thế nào nàng còn không hiểu sao?"

"Minh Hiên Nhiên!"

Nữ nhân bùng nổ vì lời nói trơ trẽn, Tử Ngọc dùng hết sức bình sinh cũng thoát ra khỏi tay hắn, nghiến răng nghiến lợi mắng hắn không dè chừng.

"Đúng là đồ vô liêm sỉ!

Minh Hiên Nhiên, ai cần tình yêu thối nát đó của ngươi!

Ngươi không hề yêu ta thật lòng, ngươi chẳng qua chỉ muốn sở hữu ta!

Nói yêu ta? Ngươi nói không biết ngượng miệng sao?"

"Tử Ngọc!!!"

Hắn quát lên một tiếng kinh hãi cắt ngang, bình thường Tử Ngọc mắng hắn sớm đã quen, cũng vứt bỏ tôn nghiêm của một vị vua cho người mắng. Nhưng, hễ Tử Ngọc không thừa nhận tình yêu của hắn, lại khiến hắn mất bình tĩnh.

"Tử Ngọc, ta thật lòng yêu nàng, tại sao nàng không chịu tin ta chứ?

Tại sao không chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh ta?"

Bàn tay to lớn của hắn vươn tới kéo người lại, Tử Ngọc vùng vẫy bằng hết sức lực liền bị hắn cường ngạnh chế trụ eo nhỏ.

"Buông ta ra! Đồ hèn hạ!

Ta không bao giờ tin cái tình yêu dơ bẩn đó của ngươi đâu!"