Cả căn phòng đều ngập ánh đèn, mùi hoa đào lan tỏa trong không khí.
Diệm Bân mơ màng mở mắt, thân mình nặng nề khiến hắn vô cùng khó chịu. Phải mất một lúc sau hắn mới mở mắt to hơn được một chút. Lặng lẽ đánh giá cảnh sắc xung quanh.
Chiếc mành màu xanh lam, phía trên có những đường thêu tỉ mỉ. Chuông bạc lay động dịu dàng, tiếng leng keng nhỏ đến mức không thể phát hiện nếu chẳng chú ý.
Trong đầu Diệm Bân xoay chuyển một hồi, hắn ngờ ngợ phán đoán.
Đây chẳng phải nơi mà hằng ngày hắn cố lẻn vào sao? Diệm Bân kéo chăn bông đang đắp trên người mình. Hắn khẳng định đây chính là phòng Bộ Khuyên.
Bên ngoài vang lên tiếng nói lười nhác của nam nhân. Cuộc hội thoại chỉ có một chiều. Diệm Bân cố gắng nhoài người ra nhìn.
Đầu nam nhân hơi nghiêng, ánh đèn làm nửa gương mặt sáng bừng. Trên người vẫn là loại y phục trắng đến mờ ảo. Nam nhân ngồi thẳng tắp, chỉ có giọng điệu mới thể hiện ra sự thiếu kiên nhẫn. Rõ ràng tiếng không ăn nhập với hình. Dù có mặc một thân trắng thuần cũng không che đậy được vẻ yêu nghiệt câu người.
Tim Diệm Bân thế nhưng lại đập liên hồi. Trong đầu xuất hiện loại suy nghĩ không thể tả. Hắn đây có thể nói là thích nam nhân không?
Phỉ phui! Diệm Bân gạt bỏ suy nghĩ rối tung trong đầu. Bởi vì nàng trong hình dáng nam nhân nên hắn mới chú ý đến. Nếu không thì còn lâu nhé!
Bộ Khuyên ngồi trên bàn gỗ, ngón tay miết miết miệng ly trà. Cô lười nhác hỏi Cầu Cầu:
“Không thể dùng Phục Hồi đan nữa?”
Cầu Cầu dùng phương thức truyền âm trả lời: ▮Không được, ngài đã sử dụng một viên. Ta khó khăn lắm mới che được cho ngài tránh khỏi ánh nhìn của Thiên Địa. Thêm một viên nữa thì người xui xẻo là hắn đó.▮
“Ta cứ tưởng thứ này lợi hại lắm.” Gì mà cho sử dụng có một viên một thế giới, báo hại cô làm ra nhiều như vậy. Cô có thể đi thêm mấy nghìn thế giới sao?
▮Chủ nhân, thuốc này là ngài làm ra. Cũng không thể trách thế giới của người ta được nha. Nó được kết tinh từ lực lượng Thiên Địa thế giới mà ngài trú ngụ. Thế giới khác sao có thể chấp nhận lực lượng nào hơn mình tồn tại chứ?!▮
“Không sử dụng được thì thôi! Dù sao ta đã cho hắn uống Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan. Thương thể đã lành nhưng cần tịnh dưỡng. Cũng không tồi đi!”
Bên trong đột nhiên vang lên tiếng nói cắt đứt mạch nói chuyện của hai người:
“Bộ Khuyên, nàng đang nói chuyện với Thiên sao?”
Cả Cầu Cầu lẫn Bộ Khuyên đều giật mình. Không phải vì Diệm Bân đột ngột tỉnh dậy nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ mà là hắn đã nhắc đến cái tên ‘Thiên'.
Cầu Cầu hoang mang: ▮Làm sao hắn biết được tên Thiên chết băm kia chứ? Từ lúc Cầu Cầu đi theo ngài thì tên Thiên kia một trăm năm mới ra một lần mà? Cầu Cầu còn chưa nhớ gặp qua người nào tên Diệm Bân đâu.▮
Bộ Khuyên đứng dậy, chậm rãi đi đến bên giường, mặc dù cô có nhiều điều thắc mắc nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh ngồi xuống, thấp giọng hỏi thăm:
“Ngươi đỡ hơn chưa?”
Diệm Bân gật gù: “Đã đỡ hơn, chỉ là cơ thể hơi nặng nề.”
“Ngươi không thể tu luyện nhưng có cốt tiên, không thì đã sớm đi chơi với tổ tiên rồi.” Cô hơi dừng lại trong chốc lát, cuối cùng cũng quyết định nhắc nhở hắn dù biết chỉ bằng thừa: “Nếu ngươi chết thì lần này linh hồn có khả năng sẽ biến mất mãi mãi. Không còn khả năng đi lại giữa các thế giới. Cái tên ‘Diệm Bân' sẽ trôi vào quên lãng. Đến cả ta cũng quên ngươi khi thực hiện giam giữ kí ức.”
“Ta đã lường trước điều này, cũng sẽ không hối hận. Không phải nàng đã từng nói với ta: ‘Không làm thì thôi, nếu đã làm thì đừng hối hận.’ Ta vẫn nhớ từng lời của nàng. Khắc sâu vĩnh viễn, mỗi ngày đều nhớ đến.” Diệm Bân tươi cười ấm áp, vẫn giống hắn thường ngày.
“Xem ra ta và ngươi đã quen biết rất lâu rồi! Ngươi còn biết đến Thiên?”
“Đúng vậy, rất lâu rồi, nhưng cứ ngỡ là hôm qua. Nàng không cần nhớ, một mình ta nhớ là đủ rồi.” Diệm Bân cười nói khiến Bộ Khuyên có chút không quen, đôi mắt buồn của Thiên Hiệu Y càng làm sự ưu sầu của hắn thể hiện ra rõ ràng hơn.
Cô cúi thấp đầu, gương mặt kề sát làm Diệm Bân giật mình, cả cơ thể hắn đều căng cứng không biết làm sao.
“Nàng...nàng làm...làm gì?” Hắn lắp bắp hỏi, gương mặt thoáng đỏ lên. Mỗi lần căng thẳng hắn đều không thể nói rõ ràng.
“Đối với ngươi thì ta là gì?” Bộ Khuyên đột ngột hỏi làm hắn ngỡ ngàng.
Trong giây lát, Diệm Bân rút đi vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt, con ngươi phát sáng, trong đôi mắt đó chỉ có một hình bóng là nàng: “Đối với ta nàng là lẽ sống, là tín ngưỡng, là mục tiêu mà ta hướng đến. Ta tồn tại vì nàng, chết vì nàng. Làm tất cả mọi thứ chỉ vì nàng.”
Bộ Khuyên không nhìn ra bất kì sự giả dối nào, cô ngồi thẳng dậy, tiếng nói có chút xa xăm khác thường: “Đáng tiếc, ta đối với ngươi chỉ có thích, chỉ đơn thuần là thích, không có ngươi ta vẫn có thể sống rất tốt. Ngươi không phải lẽ sống, cũng không phải mục tiêu sống của ta.”
“Ta biết!” Diệm Bân bình thản đáp lại. Nghe được nàng nói thích hắn thì hắn đã vô cùng vui vẻ rồi. Nàng chính là Mặt Trời, ánh nắng mà nàng mang lại thật ấp áp, đôi lúc quá chói chang. Hắn chỉ dám đứng từ xa mà quan sát, cũng không dám nhìn thẳng. Càng không có cách nào đến gần.
Hắn thấy nàng đứng dậy, quay lưng như muốn đi ra ngoài, nói không hụt hẫng là giả. Tim hắn trũng xuống một nhịp, miệng vẫn cố nặn ra nụ cười ấm áp. Ngay lúc này hắn không thể giả vờ ngả ngớn như thường ngày.
Nàng đột nhiên xoay người lại, cao cao tại thượng nhìn xuống, tiếng nói như phá vỡ tầng mỏng ở tim hắn mà lan tràn, một dòng nước ấm chảy xiết:
“Ngươi có thể nào dùng mọi cách biến ngươi thành mục tiêu sống của ta không?” Diệm Bân là mục tiêu sống của Bộ Khuyên. Ngươi có thể làm được không?”
Không những Diệm Bân sửng sốt mà Cầu Cầu qua màn ảnh lẫn Ảnh Thứ ở không gian đều sửng sốt. Chúng nó đều biết, chủ nhân sẽ không mở lòng với bất kì ai. Có người vì ngài ấy mà hi sinh cả tính mạng, ngài ấy cũng chỉ đạm mạc nói hắn thật ngu xuẩn.
Nói ngài ấy vô tình! Đúng vậy, ngài ấy chính là vô tình.
Nói ngài ấy tàn nhẫn! Đúng vậy, ngài ấy chính là tàn nhẫn. Tàn nhẫn với tất cả mọi người. Tàn nhẫn với cả bản thân.
Sự ôn nhu của ngài ấy chính là một loại hi hữu. Cầu Cầu và Ảnh Thứ đều không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc lúc này.
Diệm Bân cảm thấy mình chắc là nghe nhầm rồi. Hắn ngồi ngốc như thế rất lâu. Bộ Khuyên kiên nhẫn chờ đợi hắn phản ứng.
Lần đầu tiên cô giành sự kiên nhẫn đặc biệt cho một người.
Cổ họng của Diệm Bân không thể phát ra tiếng, tiếng nói bị ứ nghẹn, vành mắt hơi nóng lên. Có lẽ trong thân thể của nữ nhân làm hắn mẫn cảm hơn, mới xúc động một chút liền muốn rơi nước mắt.
Không phải hắn muốn khóc mà là cảm xúc vui mừng khiến hắn không kiềm chế được.
Một giọt nước mắt rơi xuống, nó trong suốt như hạt thủy tinh. Sau khi rời khỏi hốc mắt liền trượt một đoạn đường dài rồi rơi xuống vỡ tan ở mu bàn tay.
Bộ Khuyên không hiểu sao chỉ vài câu nói mà hắn đã khóc rồi. Cô chậc lưỡi hai tiếng, cầm lấy khăn tay dúi lên trên mặt hắn lau lau đầy bạo lực: “Ngươi khóc cái gì? Nam nhân mà khóc lóc thì rất mất mặt đó.”
“Ta.. là ta đang... trong hình dáng nữ nhân!” Diệm Bân dùng tiếng mũi phản bác.
“Nữ nhân cũng không được khóc!” Bộ Khuyên quát hắn, đây chính là thẳng nam trong truyền thuyết.
Diệm Bân phải cố gắng kiềm chế, nàng đã từng nói: ‘Có đau cũng không được khóc, còn nếu khóc thì khóc cho to lên, thút tha thút thít thì khóc làm gì?’
Hắn không thể nào khóc to lên được, vì sợ mất hình tượng nên đành nín. Cánh tay nhỏ đưa lên chùi chùi những giọt những còn vương một cách vụng về. Diệm Bân muốn chắc chắn nên phải hỏi lại lần nữa: “Điều nàng vừa nói là thật sao?”
“Ta có bao giờ nói đùa kiểu này à?” Bộ Khuyên bất mãn liếc nhìn hắn.
Hắn cười vui vẻ: “Nàng sẽ không nói đùa!” Nói rồi liền muốn nhảy cẫng lên thể hiện sự vui mừng khôn xiết. Đáng tiếc thân thể nặng nề làm hắn chẳng còn chút sức mà ngồi dậy.
Bộ Khuyên kéo người lại, mang chăn của mình phủ kín người hắn, cô đưa tay vuốt tóc hắn vào nếp rồi dặn dò: “Nghỉ ngơi cho tốt, về sau còn phải nỗ lực...”
Giọng của cô trầm hơn một chút, tiếng nói chỉ đủ cho hai người nghe: “...Nỗ lực biến ngươi thành lẽ sống của ta!”
Diệm Bân không đáp, chỉ dùng ánh mắt kiên định nhìn nàng. Nàng cho hắn cơ hội, việc của hắn là cố gắng hết mình. Dù có thất bại hay thành công hắn đều mãn nguyện.
Bộ Khuyên mở cửa đi ra, khuôn mặt trở về vẻ hờ hững vốn có. Cô nói với tiểu thần canh gác ở bên ngoài, giọng điệu ưu nhã nhưng lãnh đạm: “Chăm sóc Thần hậu thật tốt, có việc gì cứ đến tìm ta. Người mà Thiên tộc gửi tới cứ đưa đi quét tước, đừng cho bọn họ đến gần nơi này.”
Tiểu Thần cung kính cúi đầu đáp: “Vâng thưa thần chủ! Tiểu thần đã biết.”
Thiên tộc bên kia gửi bao nhiêu thϊếp mời cũng không được. Dùng lí do gì mà nhớ Tứ công chúa, muốn gặp Tứ công chúa, tặng quà cho Tứ công chúa. Cuối cùng gửi đến hai tiểu tiên, nói là để chăm sóc Tứ công chúa.
Chăm sóc?
Bộ Khuyên cười nhạt, nói là chăm sóc, thật sự muốn theo dõi thì đúng hơn.
Bọn họ muốn từ miệng Tứ công chúa nghe tin tức của Thần tộc. Tiểu tiên còn là người của Nhị công chúa Thiên Hiệu Nan. Nàng ta vô cùng ghét Thiên Hiệu Y, luôn có ý đồ hành hạ muội muội.
Trong thế giới gốc thì chính hai tiểu tiên kia gián tiếp gây ra cái chết của Tứ công chúa. Còn người trực tiếp gây ra chính là Thiên Hiệu Nan. Lần này thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Đừng nói chỉ là Thiên Hiệu Y, bây giờ linh hồn trong thân thể Thiên Hiệu Y là người của cô.
Có ý nghĩ xấu liền đáng chết.
Cô sẽ không can dự đến mối quan hệ của nam nữ chính. Việc Ma tộc được thả ra là điều không thể tránh, không phải nữ chính thả thì còn có kẻ khác. Cứ nằm trong kế hoạch liền có thể lường trước. Đỡ phải tốn công tính toán.
Về Thanh Ma khí được gọi là Ma Âm kia, cô đã trả nó về vực Vô Đáy. Đến lúc đó sẽ cho bọn họ một kinh hỉ.
Kẻ nào ra điều kiện với cô đều không thể tha thứ.
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼
Vài dòng của tác giả:
"Bộ Khuyên không phải thiếu nữ rụt rè, cô ấy được thiết lập theo kiểu 'Không nói thì thôi, nói ra thì phải thẳng.'
Vì sao ta thích sự thẳng thắn? Ta không ưa kiểu ấp a ấp úng rồi sinh ra hiểu lầm. Như vậy thì tức lắm!
Nam chính cũng không phải nhu nhược yếu đuối, ẻm chỉ là số kiếp thê nô."
Cảm ơn đã đọc đôi lời của tác giả hiền lành lại dịu dàng, có nhiều người hối chương thì ta lại càng siêng.
Yêu thương ❤