Bộ Khuyên một mình đi dạo trên đường phố, cô có thể tránh va chạm với mọi người nhưng mà đôi lúc lại vấp phải chút đồ gì đó.
Đám đông chẳng ai nhận ra cô gái không thể nhìn thấy. Họ đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ và tán thưởng. Vẻ đẹp đó trộn vào đám người hỗn tạp này thật đặc biệt. Trong veo không nhiễm chút bụi trần, không giống với đủ khuôn mặt biểu cảm khác nhau kia.
Dạo này không có gì làm nên Bộ Khuyên cảm thấy hơi nhàm chán. Nếu như bình thường thì cô đã ngồi ôm sách rồi. Có điều đôi mắt này không nhìn được, sách chữ nổi thì quá tệ. Nội dung không đặc biệt lại còn phải xem rất lâu.
Cần phải nhanh rời khỏi thế giới này thôi. Chán quá đi mất!
Cầu Cầu, ta muốn về! Đưa ta về đi!
▮Ngài lại móc mỉa ta!▮ Cầu Cầu không vui lên tiếng. Lâu lâu chủ nhân lại đòi về. Biết nó không làm được mà ngài ấy cứ nhắc hoài. Giận!
Bộ Khuyên nội tâm ủ rũ kêu gào.
Ta muốn về! Ta muốn về! Ta muốn về!
Đám đông đột nhiên hỗn loạn cắt đứt đi mạch suy nghĩ của Bộ Khuyên. Cảm giác được nguy hiểm nên Bộ Khuyên tùy ý muốn tránh đi.
Một vòng tay đột nhiên ôm chầm lấy cô ngã sang một bên. Bộ Khuyên có thể nghe được tiếng xương răng rắc của người nọ. Cô thì ngã đè lên trên.
Ầm!
Một loạt tiếng động vang dội, tiếng thắng xe rất gấp và tiếng kim loại va vào nhau. Tai nạn xe, mà người mém tí bị tông vào chính là Bộ Khuyên.
Chiếc xe va vào trụ đường, khói bốc lên, xăng chảy như nước xả. Cô gái được chàng trai ôm ngã trên đất, cả người chàng trai toàn là máu. Phía dưới là một viên đá sần sùi. Đám đông hét lên hỗn loạn, đây rõ ràng là vỉa hè. Người lái xe kia đột nhiên xông lên không có quy luật.
Bộ Khuyên cười lạnh trong lòng.
Xem xem ai muốn gϊếŧ Nguyên Vân Hinh theo kiểu cũ rích này đây?
Từ Hiên? Không! Anh ta còn chưa tới thời điểm động ý niệm gϊếŧ người.
Thang Vi Yên? Cô ta thì không có lá gan đó.
Lý Tuyết Tuyết? Cô gái kia trông có vẻ thông minh theo kiểu thấu hiểu nên sẽ không chọn nước đi sai lầm như vậy.
Mấy người đắc tội bị cô xử lý kia càng không có khả năng. Đừng nói thuê người đi gϊếŧ, đến ai là người làm mình ra nông nỗi như vậy còn chưa biết.
Từ phu nhân. Đủ thú vị nha!
Điều tra một chút mới được.
Nhưng mà điều làm Bộ Khuyên chú ý nhất bây giờ là người nằm phía dưới mình đây. Cô ngạc nhiên kêu thành tiếng:
“Diệm Bân! Sao lại xuất hiện?” Rõ ràng cô đã nói linh hồn của hắn đang yếu dần rồi. Cứ cưỡng chế xuyên như vậy thì sẽ nhanh chóng tạm biệt cuộc đời đấy! Tên này không có tai hay không có não đây?
Người phía dưới bị gọi cũng không có chút phản ứng. Tình hình như vậy là ngất đi rồi!
Sao mới ngã có một tí lại bị thương đến ngất. Tên Diệm Bân này sao yếu gà như vậy?
Bộ Khuyên cảm thấy hơi ê ẩm, nặng nề nâng thân thể mình dậy. Cô không muốn đè chết hắn đâu. Cùng lúc đó Bộ Khuyên phất tay một cái. Trong đám đông tràn ra hơn mười người áo đen.
Bộ Khuyên cảm nhận được mùi tanh của máu. Cô sờ loạn thì chạm vào một vũng ướŧ áŧ. Mùi tanh càng rõ ràng hơn.
Chết tiệt! Cô có thể cầm máu nhưng mà không thấy. Cứ sờ lung tung như thế có thể nhiễm trùng vết thương. Còn làm máu ra nhiều hơn.
Bộ Khuyên nhanh chóng sai bảo một vệ sĩ gọi cấp cứu. Vì nơi đây khá gần bệnh viện nên tiếng còi nhanh chóng vang lên. Cô giao toàn bộ việc ở đây cho người lớn tuổi nhất trong dàn áo đen. Nhanh chóng ngồi cùng xe đến bệnh viện.
Không hề có mấy tình tiết khóc lóc “Anh ơi tỉnh lại đi” hoặc là “Anh ơi đừng chết”. Bộ Khuyên chỉ hờ hững ngồi đó, ánh mắt cố định một chỗ.
Nhân viên cấp cứu đang cầm máu thấy cô gái cứ nhìn chằm chằm mà mặt không đổi sắc. Lòng dâng lên một cỗ khó hiểu.
Diệm Bân được nhét vào phòng cấp cứu.
Đầu bị chấn thương nhưng không nguy hiểm. Chân bị nứt xương đến một tháng mới có thể đi lại.
Bộ Khuyên vẫn hờ hững ngồi đó. Bác sĩ kêu cô vào điền thông tin bệnh nhân nhưng được biết cô gái này không quen bệnh nhân. Còn nữa, cô không thể nhìn thấy. Trên người Bộ Khuyên lấm lem máu nên mọi người đã tự nghĩ tình tiết máu chó ngập đầu.
Cuối cùng không biết nhau, chàng trai lại không quản thân mình đi giúp người lạ.
Gia đình Bộ Khuyên tới ngay sau đó. Mẹ Nguyên và Mễ Ái thấy người Bộ Khuyên đầy máu liền lo lắng chảy nước mắt nói huyên thuyên. Ba Nguyên cũng một mặt hoảng hốt.
Sau khi biết cô không sao liền yên lặng thở phào. Một nhà bốn người đến thăm chàng trai tốt bụng kia. Ba Nguyên yêu cầu sử dụng dịch vụ đắt nhất, phòng tốt nhất.
Người trong bệnh viện không nghĩ chỉ là tùy ý cứu người lại cứu trúng con gái của tập đoàn lớn. Có phải tiếp đến sẽ lấy thân báo đáp không?
Ba Nguyên sau khi giải quyết vấn đề thì liền rời đi có việc. Cử trợ lý của mình đến đồn cảnh sát xử lý tên lái xe.
Xử lý ổn thỏa chứ không phải “xử lý” kia nha!
✤✤✤✤✤
Không ngờ thế giới này đủ hẹp.
Người nhà danh nghĩa của Diệm Bân trong thế giới này lại là tên biếи ŧɦái có ý đồ xấu với Bộ Khuyên lần trước.
Lần trước sau khi đánh hắn thừa sống thiếu chết thì cô còn tặng một phần lễ. Tên biếи ŧɦái đó bị giang hồ tới đòi nợ. Đám anh em của hắn thì tránh hắn như tránh tà.
Dù bị đánh chửi đe dọa đủ kiểu thì hắn ta cũng không bị thiếu cân nào. Vẫn là bộ dáng vừa to vừa béo, hình xăm bởi vì chiếc áo ba lỗ mà thấy càng nhiều hơn.
Gã đó vừa đến liền mắng chửi người nằm trên giường, vẫn là thái độ làm người muốn đấm:
“Mẹ mày, thằng thiểu năng, dậy! Mày ngủ ở đây rồi ai trả nợ cho tao?”
Gã vừa la hét vừa đạp giường bệnh. Bác sĩ y tá nhìn thấy cũng đứng hình. Kêu người nhà vào xác nhận chứ không phải đi gϊếŧ người.
Đây có phải người nhà của bệnh nhân không?
Mặt ai nấy đều hoang mang không biết làm sao.
Bộ Khuyên mới thay bộ quần áo đi ra thì đã nghe tiếng ồn ào. Là giọng của Mễ Ái cùng một người đàn ông. Mùi linh hồn của người này khá là quen. Cô dùng năm giây để nhớ ra, đôi mắt hơi nheo lại nhưng mà vẫn không thấy gì.
Thói quen!
Cuộc cãi vã đang cao trào thì Bộ Khuyên bước vào phòng. Bảo vệ đã cố gắng giằng co với người đàn ông, muốn mang hắn rời khỏi nhưng hắn rất khỏe. Mà trong này còn có người bệnh, trận thế bày ra cũng không thể quá lớn.
Vừa thấy Bộ Khuyên gã đàn ông liền theo phản xạ co rụt người lại. Lần đó cô đánh cho hắn phải sợ. Đừng nói là đau, nói đầy đủ hơn là rất đau mới đúng.
Mễ Ái ôm Mẹ Nguyên đứng một bên, sợ gã đàn ông thương tổn đến bà ấy.
Bộ Khuyên bình tĩnh như không có sự tồn tại của gã nọ, ưu nhã thăm hỏi:
“Mẹ với Mễ Ái không sao chứ?”
Mẹ Nguyên lắc đầu đáp: “Mẹ không sao?” Người này vừa đến đã đòi mang người đi. Con xem sức khỏe người ta như vậy làm sao rời khỏi bệnh viện!”
Thật sự Bộ Khuyên muốn nói cô xem không được. Cứ nói cái từ “nhìn xem” với một người bị mù rất ư là ba chấm. Làm ơn hiểu cho tâm tình của người ta đi. Bộ Khuyên hờ hững hỏi gã đàn ông:
“Anh là gì của người này?”
“Tôi là anh nó. Tôi có quyền mang nó về!” Giọng của gã đàn ông hơi run nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu để trấn an tâm lý. Cứ thấy cô gái trước mặt thì hắn lại sợ theo bản năng. Kẻ ở dưới đáy đối với cái chết có cảm nhận rất rõ.
“Ồ, là anh trai ruột?” Bộ Khuyên làm như ngạc nhiên hỏi.
“Liên quan gì đến cô?”
“Theo như tôi biết thì mẹ anh nhặt hắn về. Còn chưa đăng kí hộ khẩu chính thức. Mẹ anh đi rồi thì anh bắt đầu hành hạ vị này. Còn bắt hắn làm đủ thứ như nhặt rác, bán vé số,... để anh lấy tiền đánh bạc, uống rượu. Nếu không lầm thì người này không có năng lực hành vi. Bao nhiêu đây đủ để mời cảnh sát rồi.”
Lúc trước khi hắn đắc tội cô thì cô đã điều tra kĩ mấy đời nhà hắn. Nhưng không ngờ người em của hắn lại là Diệm Bân. Bộ Khuyên nhoẻn miệng cười làm gã đàn ông lạnh gáy. Cô nói với bảo vệ của bệnh viện:
“Cứ làm hết sức mình, đánh cũng được. Hắn là kẻ phạm pháp, còn có mức độ nguy hiểm. Nên trấn áp!”
Gã đàn ông cứ thế bị nhừ một trận, bắt buộc phải yên lặng chờ cảnh sát đến dẫn đi.
Bộ Khuyên im lặng ngồi trên ghế của phòng bệnh chống cằm suy tư. Mẹ Nguyên và Mễ Ái đã rời đi trước xem kẻ gây ra tai nạn bên kia.
Tên này chắc chắn sẽ không khai ra bất kì điều gì. Ngồi chờ hắn tố kẻ đứng sau thì cô đi điều tra sẽ nhanh hơn.
Người trên giường hơi động, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó. Tiếng nói bị đứt quãng và giọng cực kì khô khốc nên Bộ Khuyên nghe không rõ. Cô đến gần hơn, cố gắng lắng nghe hắn đang muốn nói cái gì.
Chỉ nghe một tràng “Bộ...Khuyên... Bộ...Khuyên...” lặp đi lặp lại.
Thật giống như hắn chỉ biết nói có hai chữ.
Bộ Khuyên hơi nhíu mày. Mùi linh hồn của hắn ở thế giới trước không yếu đến mức này. Nếu cưỡng chế xuyên cũng chơi được năm hay sáu thế giới nữa. Bây giờ quá mỏng, tùy tiện liền có thể biến mất.
Người trên giường mở mắt. Đôi mắt chứa đựng hơi nước mông lung. Người hắn rất cao nhưng quá gầy, còn gầy hơn siêu mẫu trên tivi. Da tuy ngăm đen nhưng lạu không xấu xí, đường nét vẫn rõ ràng, mắt, mũi, môi đều hoàn mỹ.
Bộ Khuyên không thấy nhưng qua màn đè lên hắn lúc sáng thì cô nghĩ tên này chỉ cần chạm nhẹ là sẽ gãy mất.
Bộ Khuyên kiên nhẫn hỏi hắn: “Anh tên là gì?”
Người trên giường ngu ngơ không hiểu. Khi nhìn rõ người trước mặt liền kích động bật dậy, vui mừng gọi “Bộ Khuyên!” Gọi xong liền ngất, Bộ Khuyên nghe im lìm một mảnh liền biết tên này mới làm trò ngu ngốc gì đó liền bấm chuông gọi bác sĩ.
Vết thương bị rách.
Diệm Bân ở thế giới này là tên ngốc, ngoài cái tên Bộ Khuyên thì hắn không biết gì nữa cả. Phải đến mức nào mà làm một người thiểu năng bị bắt buộc nhớ được vậy? Còn đặc biệt cảm ứng với cô. Biết cô là ai.
Bộ Khuyên nhắm mắt mà ấn điện thoại, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Đúng là Từ phu nhân thuê người gây tai nạn cho cô. Lần trước làm con trai bà ta xấu mặt trước đám đông, còn làm bà ta và ông Từ cãi vã. Bà ta nghĩ nếu cô chết thì không ai nhắc đến con gái nhà họ Nguyên nữa. Còn bỏ được cục tức của bà ấy.
Cô cũng thật muốn làm điều tương tự với con trai bà ta.
Đá hắn đi rồi làm thế giới này sinh ra nam nữ chính mới.
Thật không biết người phụ nữ này làm sao mà sống trong nhà hào môn ngần ấy năm? Tính tình xấu, vừa ngu muội vừa ồn ào. Chồng cắm cho chiếc sừng rồi còn để ông ta mang con riêng về nhà nuôi.
Một cái thế giới nhàm chán! Không có ai khá hơn một chút sao? Ít nhất thế giới đầu tiên chơi với Mỹ Nhân có chút vui.
▮Đây là thế giới cấp thấp. Ngài đòi hỏi cái gì? Mau thăng cấp sẽ gặp cao thủ nha!▮
Bộ Khuyên cười nửa miệng.
Thế giới cấp cao nhất mà cô từng đi, đám nhiệm vụ giả kia sẽ đảm đương nổi sao? Đừng nói là nhiệm vụ, việc sống thôi đã phải tính từng ngày rồi.
▮Ai bảo ngài cứ đòi mở tiệm linh hồn mà nhận nhiệm vụ, nếu không thì cái thế giới gớm ghiếc đó ta mới không đi.▮
Ta không mở tiệm linh hồn thì giờ ngươi không có ở đây mà đã trở thành con hồ ly bị nướng chín rồi. Cứu ngươi còn có ý kiến? Chặt đứt cái đuôi hồ ly.
Cầu Cầu liền đổi giọng nịnh nọt xoa dịu tâm hồn đang bùng nổ của Bộ Khuyên. Mỗi lần không có gì làm thì chủ nhân liền kiếm chuyện với nó.
Nó quen rồi!